Phát biểu cho Đại hội Việt Nam Dân Tộc Tự Quyết 30-6-2019 (GS. Mai Thanh Truyết)


Thưa Quý vị,
Chúng ta không còn nhiều thì giờ nựa, xin được vô đề ngay, và câu hỏi cho mỗi chúng ta cho hôm nay:”Ngày mai, tương lai Việt Nam có tươi sáng, có trở thành một cường quốc hay không tùy thuộc vào thể chế chính trị ở Việt Nam có thay đổi thành dân chủ hay không?”
Sau hơn mười năm qua, Việt Nam đang bị Trung Cộng
xâm lăng dưới hình thức tằm ăn dâu từ trong đất liền
với 49 tụ điểm dung chứa trên 1.000 người Tàu
dưới danh nghĩa công nhân hay tình báo, hay quân nhân giả dạng hoặc ngoài biển khơi qua việc chiếm đóng biển đảo và xây dựng các khu quân sự trên các đảo đã tiến chiếm.
Đây là vấn đề cấp bách của chính chúng ta, của tất cả người con Việt ở trong và ngoài nước. Vấn đề này sẽ không biến mất một cách tự nhiên mà hoàn toàn tùy thuộc vào hành động và phản ứng của chúng ta.

Đối với người Việt ở hải ngoại câu hỏi ‘người Việt hải ngoại có thể làm gì để bảo vệ Việt Nam’ là một câu hỏi lớn giống như một đám người mù đứng trước một “con voi”.
Có lẽ đa số chúng ta không biết sẽ phải nên làm gì?
Hay nhiều khi còn lững lờ với ý nghĩ có nên quan tâm không?
Hay Việt Nam đã bị TC xâm lăng chưa?
Không phải một chế độ được tồn tại lâu dài ắt hẳn là do nó được lòng dân mà do nó đàn áp sắt máu và do người dân vô cảm trước sự cầm quyền gian ác. CSBV là một trong nhiều chế độ độc tài như thế: TC, Cuba, Bắc Hàn là các thí dụ điển hình.
Chuyện đất nước bị xâm lăng là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, và không một người mang dòng máu Việt nào có thể biện minh cho thái độ đứng ngoài cuộc.
Thêm một câu hỏi được đặt ra nữa là:
ĐCSBV có thể tự thay đổi để trở thành một đảng chấp nhận dân chủ hay không?
Xét về mặt lịch sử, trên thế giới, chưa hề có đảng cộng sản nào trên thế giới tự thay đổi thành một đảng dân chủ. Kinh nghiệm ở các nước Đông Âu và Liên Xô, mọi ĐCS đều bị các cuộc cách mạng lật đổ. Vì thế sự kiện ĐCS tự thay đổi là chuyện chưa từng có tiền lệ.
ĐCSBV không có khả năng thay đổi. Cơ cấu vận hành của ĐCSBV dựa theo ĐCS Liên Xô, không dung thứ cho bất cứ sự phản đối nào liên quan tới quyền thống trị tuyệt đối của đảng, hay bất cứ cá nhân nào đứng trên sự sống còn của đảng. Thỉnh thoảng có những tiếng nói đảng viên phê phán nhau nhưng tất cả đều có giới hạn, ngay cả những đảng viên về hưu hay đã rời khỏi chức vụ cũng chỉ giới hạn sự phản đối dưới quy luật xin-cho.
Sự tự diễn biến của các đảng viên là điều ĐCS lo sợ đã bị hiểu lầm theo lối tự diễn biến thành dân chủ. Thực ra sự tự diễn biến của đảng viên mà ĐCSBV lo sợ là vấn đề tham nhũng và tha hóa của đảng viên. Đảng viên tha hóa sẽ không chú tâm vào việc bảo vệ đảng, chỉ lo tranh giành quyền lợi, gây chia rẽ nội bộ làm cho ĐCS suy yếu và mất chính nghĩa.
Thực chất là ĐCSBV không tiềm ẩn yếu tố gây nên tự diễn biến thành dân chủ vì nếu có đảng viên nào ý thức được tội ác cũng như sự sai trái của ĐCS thì đã tự gạt mình ra ngoài đảng và sẽ phải rút lui như trường hợp ông Tô Hải, Lê Hiếu Đằng (nhằm thành lập đảng Dân chủ Đối lập trước khi chết) và một số đảng viên gọi là… “phản tỉnh” khác.
Điển hình hơn cả, một ông trí thức miền Nam “đã từng góp công chống Mỹ cứu nước” tên Tiêu Dao Bảo Cự đến nước nầy mà vẫn nói chuyện, “Từ kiến nghị, tuyên cáo đến biểu tình và vai trò của trí thức Việt Nam”. Vẫn là một luận điệu “xin-cho”.
Một người tự trọng, có lương tâm thì không thể ở trong ĐCS và như thế, danh hiệu “đảng viên CS cảnh tỉnh” hay “đảng viên CS tiến bộ” chỉ là chuyện thần thoại, hay được gán do những người còn “ngây thơ” (naïve) trong lý luận chính trị thực tế ở Việt Nam, nhứt là một số người ở hải ngoại.
Nếu chúng ta trông chờ, đặt niềm tin vào sự tự diễn biến thành dân chủ của ĐCS là bị nhiễm chiêu bài xin - cho mà ĐCSBV muốn mọi người dân Việt Nam thấm nhuần. Bất cứ điều gì cũng phải do ĐCSBV ban cho và người dân muốn có thì phải van xin, ngay cả những giá trị đứng trên hết là nhân quyền.

Một khi mang tâm thức này là bị lọt vào cái bẫy của sự xin cho của CSBV.
Một khi nhân quyền của người dân được ĐCS ban cho thì họ có thể lấy lại bất cứ lúc nào, không có gì bảo đảm nhân quyền được nhà cầm quyền tôn trọng.
Duy nhứt là chỉ khi nào nhân quyền do người dân tranh đấu đoạt được và đặt dưới sự giám sát của người dân thì nhân quyền lúc đó mới được bảo đảm.
Cổ động sự thay đổi từ từ cũng là đi cùng đường và tiếp tay cho ĐCSBV lấy lại chính nghĩa. Hiện nay ĐCSBV và TC đang muốn “cải cách” để tồn tại. Một hình ảnh rõ nét nhất là chúng ta hãy xem tất cả các diễn văn của Tập Cận Bình từ khi lên nắm quyền bính cho tới nay (từ 2012 trở đi), Mác hay Mao đã không được nhắc tới mà tinh thần dân tộc, đôi khi tinh thần dân tộc cực đoan được cổ võ trong một số tình huống căng thẳng ngoài Biển Đông.
Đây là một sự thật rất rõ ràng mà có lẽ không người dân Việt Nam nào không thấy. Nhưng trước khi có dân chủ thì phải thoát khỏi ách độc tài toàn trị của cộng sản và chính vì vậy mà có phong trào đấu tranh với ĐCSBV. Tuy nhiên, công cuộc đấu tranh với ĐCSBV thường xảy ra với những cuộc vận động chưa dứt khoát mà thường hay giao động giữa hai mục tiêu: thay đổi và thay thế chế độ CSBV.
“Thay đổi” và “Thay thế” là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau vì nó đòi hỏi những phương pháp đấu tranh khác nhau. Vì thế hai vấn đề mang tầm vóc chiến lược này cần phải được phân định rõ ràng và suy xét cẩn thận. Một khi mục tiêu đã được thống nhất thì phong trào đấu tranh sẽ cùng hướng về một điểm và sẽ tạo sức mạnh tổng hợp.
Một phương cách để tìm hiểu hai khuynh hướng là bằng cách đối chiếu quan điểm và lập luận giữa hai khuynh hướng thay đổi và thay thế.

Thưa Quý Vị,
Có ba vấn đề cần được phân tích tiếp theo là: - Quyền lực quá lớn của CSBV, – Dân trí của người con Việt, và – Vai trò của người Mỹ trong câu chuyện Việt Nam.
Quyền lực của ĐCSBV quá lớn chưa thế lực nào có thể đánh đổ 
Khuynh hướng thay đổi:
Chế độ CSBV hay quyền lực của ĐCSBV quá lớn, quá bao trùm chưa thể lật đổ họ được. Bốn vấn đề căn bản trong khuynh hướng thay đổi có thể liệt kê như sau:
Về chính trị, ĐCS có mặt, chi phối và kiểm soát mọi ngõ ngách trong cuộc sống của người dân Việt Nam. ĐCS tuy ngày nay bị thoái hóa nhưng “uy tín” và thành phần cảm tình với ĐCS vẫn còn quá đông.
ĐCS đã ý thức được những mầm mống có thể gây nguy hại cho họ nên đã tìm cách nắm giữ tất cả các thành phần có thế lực trong xã hội như giới trí thức, giới doanh gia tư nhân, giới xã hội dân sự, báo chí.
ĐCS đã học được các bài học cách mạng hoa lài và nắm giữ quân đội rất chặt, đồng thời cũng học từ TC về việc thành lập những cơ quan đặc biệt chống biểu tình hùng hậu và đánh trả một cách sắt máu.
Tinh thần đối kháng của người dân Việt Nam chưa thấy thể hiện rõ rệt. Số lượng người dân thờ ơ và an phận còn quá nhiều. Đối diện với tất cả những trở ngại này, người dân tay không làm sao có thể chống lại? Cho dù có cả triệu người biểu tình cũng sẽ chẳng làm đổ được một nhà cầm quyền có quân đội chống lưng.
Khuynh hướng thay thế:
Đối lại với khuynh hướng trên, chúng ta nhận định rõ là chế độ độc tài nào cũng nắm gọn mọi quyền lực trong tay để có thể kiểm soát dân chúng.
Họ chỉ có một phương pháp cai trị duy nhất là bằng bạo lực vì quyền cai trị của họ không đến từ dân chúng.

Chính sự độc đoán này là nhược điểm của họ. Nhược điểm đó là không danh chính ngôn thuận và không hợp lòng dân, hay nói cách khác ĐCSBV không có chính nghĩa.
Họ chỉ có thể đánh lừa dân chúng qua tuyên truyền hay mua chuộc dân chúng qua việc ban phát đặc quyền đặc lợi cho một tầng lớp nào đó để làm hậu thuẫn.
Tất cả những cách thức lấy lòng dân này là sự cố gắng gượng ép cần luôn luôn phải có động lực thúc đẩy. Và nếu động lực thúc đẩy yếu đi thì những thành phần đi theo sẽ giảm đi hay biến mất.
Phương pháp đấu tranh dùng để lật đổ chế độ CS là bất bạo động. Với phương pháp này, việc sở hữu bạo lực chẳng đem lại lợi thế nào cho nhà cầm quyền vì bạo lực chỉ có thể chống lại bạo lực.
Làm sao có thể đem xe tăng ra bắt người công nhân phải đi làm việc?
Làm sao cảnh sát có thể bắt bỏ tù những người rút tiền của mình ra khỏi nhà băng?
Sức mạnh của quân đội sẽ không góp gì được cho thế lực của nhà cầm quyền nếu phương pháp bất bạo động được sử dụng khôn khéo.
Vì thế quyền lực của nhà cầm quyền sẽ không lớn khi cuộc đấu tranh được chuyển sang môi trường bất bạo động và việc lật đổ một nhà độc tài là chuyện khả thi.
Dân trí của người con Việt chưa đủ hiểu biết để có thể thiết lập một thể chế dân chủ ổn định
Nguyên tắc dân chủ cho phép chúng ta bảo đảm một thể chế chính trị của dân, do dân và vì dân. Đây là một thể chế đem công bằng đến cho mọi người dân và không ai, không đảng phái hay nhóm người nào đứng trên ý dân.
Nguyên tắc này đã được thực hiện tại đa số các nước trên thế giới và không thể sai lầm. Chỉ có thể chế độc tài CS là sai lầm và hiện còn tồn tại ở Việt Nam và 4 quốc gia trên thế giới.
Quan điểm dân chủ phải được thực thi từng bước để giữ cho xã hội ổn định và một cách chuyển đổi thích hợp cho phát triển kinh tế vững chãi của các nước chậm tiến là một ngụy biện.
Về thể chế chính trị, tất cả các cuộc thay đổi từ độc tài sang dân chủ đều là sự thay đổi tức khắc, không từ từ từng bước, vì sự mâu thuẫn giữa độc tài và dân chủ không thể có sự trộn lẫn, hoặc 100% dân chủ hoặc 100% độc tài mà thôi.
Về phát triển kinh tế thì một số nước như Nam Hàn, Đài Loan hay Singapore đã sử dụng quyền lực nhà nước để điều hướng kinh tế hầu tạo sức mạnh cạnh tranh cho các công ty quốc nội đối với các công ty quốc tế. Chuyện nhà nước nhúng tay vào kinh tế không thể được xem là độc tài nếu mục đích nhắm tới là đẩy mạnh tiềm lực kinh tế quốc gia. Chính sách điều hướng kinh tế của các chính phủ dân chủ là góp tay hỗ trợ, khuyến khích phát triển theo hướng hoạch định.
Vấn đề trật tự xã hội liên quan tới nhiều lãnh vực khác như giáo dục, an ninh, luật pháp. Bảo vệ nhân quyền là bảo vệ cho mọi người dân được nhà cầm quyền tôn trọng và đối xử công bằng. Chỉ có một chính quyền dân chủ mới bảo đảm nhân quyền cho người dân. Một chính quyền độc tài không bao giờ cho người dân có quyền làm người vì khi cho người dân một vài quyền nào đó thì người dân sẽ không phục tùng chính quyền nữa.
Tuy nhiên, trong giai đoạn đầu của khuynh hướng thay thế, thiết nghĩ hãy khoan đòi những tiêu chuẩn dân chủ cao. Khi chưa có quyền Tự do thực sự mà muốn có Dân chủ toàn vẹn thì nền Dân chủ đó có thể đưa đến giả hiệu ngay. Do vậy, trước hết hãy nâng cao Dân trí trong những nỗ lực giành các quyền Tự do hiến định: Quyền Tự do Thông tin-báo chí, và Quyền Tự do lập các Hội dân sự, nghề nghiệp, Ái hữu… mà tuy trên danh nghĩa đã có, nhưng nay phải dành cho có được thực chất.
Một khi chưa có khả năng huy động quần chúng để làm “Cách mạng” lật đổ CSBV trực tiếp, thì đây là cung cách duy nhất để thoát khỏi đêm dài toàn trị. Đây chính là con đường HOÀ BÌNH.
Kiến tạo Dân trí và Xã hội dân sự làm nền tảng, chính là tích cực tạo điều kiện để thời cơ xuất hiện.
Con đường diễn biến như vậy tuy có chậm. Kkhông phải vì chúng ta muốn chậm mà không cách nào làm nhanh hơn được! Nhưng bù lại cũng có ưu điểm là vững bền và hợp với tình tự dân tộc và không có sự can thiệp của “thế lực thù địch” mà người dân phải lo sợ.
Yếu tố Mỹ hiện tại
Đây cũng là một yếu tố gây ra sự khác biệt giữa những người con Việt, đôi khi tạo ra mâu thuẫn làm trở ngại cho tiến trình xóa tan cơ chế chuey6n chính vô sản của CSBV. Chính sách của Mỹ trong vấn đền Biển Đông và Việt Nam là tôn trọng sự khác biệt trong hệ thống chính trị của các quốc gia khác. Lợi ích của Mỹ là muốn thấy một nước Việt Nam vững mạnh, thịnh vượng, độc lập, tôn trọng dân chủ, nhân quyền và pháp quyền để có một sự ổn định ở Biển Đông. Việt Nam thành công thì điều đó cũng nằm trong lợi ích của Mỹ.
Qua chiều hướng trên, chúng ta thấy gì?
Rõ ràng là Hoa Kỳ không muốn tìm cách “thay thế” CSBV ở Việt Nam mà chỉ muốn “thay đổi” một số “chính sách cai trị” của ĐCSBV mà thôi!
Trong lúc đó, qua các chính sách trong quá khứ và hiện tại , Nguyễn Phú Trọng hoàn toàn chịu thuần phục Tập Cận Bình hoàn toàn.
Thưa Quý Vị,
Như vậy, những người con Việt phải làm gì?
Trước khi tham gia vào bất cứ một cuộc đấu tranh nào, ngay cả trong cuộc sống, nếu không muốn thắng thì không nên bước vào. Sự quyết tâm và ý chí quan trọng hơn tính khả thi của vấn đề.
Và sự quyết tâm trong đấu tranh chống CS là:
Lật đổ, hủy bỏ chế độ CSBV, không phải tìm cách thay đổi nó.
Có sự quyết tâm dứt khoát trên sẽ giúp chúng ta loại trừ được tâm trạng mất tự tin hay yếm thế và dẫn đến tính ỷ lại.
Sự trợ giúp bên ngoài của ngoại quốc chỉ là phụ thuộc. Chúng ta phải tự lực cánh sinh.
Sự quyết tâm còn giúp những người con Việt tránh được những tư tưởng ủy mị, dễ tin như tin vào sự thành thật của ĐCSBV đối với quốc gia, dân tộc trong suốt hơn 70 năm qua!
Vững tin vào sức mạnh chống ngoại xâm ngàn năm của tổ tiên dân tộc Việt Nam và không nên vội vã đầu hàng trước bạo lực của ĐCSBV khi đàn áp người “mình yêu nước trong nước”.
Chắc chắn Sức dân sẽ là vô hạn và sẽ cuốn trôi ĐCSBV để toàn dân có thể đứng thẳng và hiên ngang đương đầu với Tàu cộng bằng chính nội lực của dân tộc.
Nếu có thái độ đúng đắn, có suy nghĩ thấu đáo, có sự cảnh giác liên tục, có lập trường vững vàng thì chuyện ‘làm gì’ sẽ tự nhiên hiện ra. Mỗi người một bàn tay, một việc nhỏ, một lời nói cũng đều góp sức cho công cuộc bảo vệ tổ quốc.
Sự đóng góp của một người sẽ chẳng đi tới đâu nhưng tại sao không áp dụng phương pháp vết dầu loang?
Chỉ khi nào mọi người dân Việt ý thức được bổn phận bảo vệ đất nước là của mình, không phải của ĐCSBV hay của Mỹ, thì chế độ CS tại Việt Nam cũng tự tiêu tan và dân chủ hiện đến.
ĐCSBV ngày nay không còn mạnh như họ muốn ‘mình’ nghĩ về họ.
Vấn đề sụp đổ của ĐCSBV chỉ còn là thời gian.
Vấn đề của chúng ta là tìm cách rút ngắn thời gian, vì nếu ĐCSBV cai trị đất nước càng lâu thì Việt Nam sẽ càng lún sâu vào vòng nô lệ Tàu cộng.
Xin cám ơn Quý vị đã lắng nghe.
Mai Thanh Truyết
Nhóm Chống Tàu Diệt Việt Cộng

Aucun commentaire: