Khi tôi lên 4, 5 tuổi, mỗi độ
xuân về, tôi ở nhà với mẹ và Bà Nội, nhưng chẳng biết ba tôi ở đâu và làm gì!
Tuổi thơ của tôi thật ngây thơ, chẳng hề để ý đến việc của người lớn. Tết đến
là tôi cùng Bà Nội và má tôi lo sắm Tết. Bà Nội lo làm mứt gừng, mứt bí…; má
tôi lo gói bánh tét, bánh ú…; còn tôi lo vườn hoa bông mười giờ, vạn thọ, và
cây mai… Đó là nhiệm vụ mà Bà Nội sắp đặt cho ba người trước khi đón Tết. Còn
Ba tôi thì sao? Tôi không rõ! Chỉ sau nầy lớn lên tôi mới biết Ba tôi trong
những năm đó đang ở trong Đồng Tháp Mười, vừa đánh giặc Tây vừa chống lại Việt
Minh gian ác. Ông làm đại đội phó trong đoàn quân chống Pháp và Việt Minh của
Phật Giáo Hòa Hảo (sau nầy được biết dưới danh xưng Dân Xã Đảng). Lúc ông trở
về với gia đình thì đất nước đã chia đôi (năm 1954).
Khi tôi
lớn lên, tới tuổi quân dịch, sống đời quân ngũ mới biết thế nào là sự hy sinh
cao qúi của người cha yêu nước. Rồi ngày 30-4-1975 xảy ra, tôi phải rời bỏ quê
hương trong giây phút cuối để thoát thân (sau nầy tôi mới biết VC đã khép tội
tôi là “kẻ ác, có nợ máu với nhân dân”).
Tôi chẳng
làm gì mà “ác” đến như vậy! Chẳng qua vì chúng (VC) thấy tập thơ (Tị Nạn Trường
Ca, tập I của tôi (xuất bản năm 1980 tại Mỹ) nằm tại nhà của nhà thơ Tường Linh
ở Saigon năm 1981 (Tôi không rõ ai tặng tập thơ cho Tường Linh!). Tường Linh bị
khép tội “phản động”, còn tôi “có nợ máu với nhân dân”! (Họa sĩ Vũ Thái Hòa cho
tôi biết). Tôi rất ân hận vì tập thơ của tôi mà nhà thơ Tường Linh bị khép tội
oan! Sau đó, tôi hỏi Tường Linh thì anh cho biết: “họ” (tức công an VC) muốn
ghép tội ai thì đem “tang vật” vào nhà để có bằng chứng mà khép tội. À thì ra
họ (VC) đã mua tập thơ của tôi để ghép tội nhà thơ Tường Linh liên lạc với “Mỹ
Ngụy” và có “tư tưởng phản động”! Thơ phú mà cũng “phản động” đến thế à? Chuyện
VC nói hoài không hết!
Trước
thềm năm mới (Ất Mùi - 2015), kính mời qúi thân hữu bỏ chút thì giờ đọc qua
những vần thơ Xuân của kẻ tị nạn (thứ thiệt, không vì cơm áo). Tôi không ghi
lại hết vì nhiều quá, hễ bóc được bài thơ nào thì cho nó vào khung. Kính chúc
qúi thân hữu thân tâm thường an lạc trọn năm mới 2015.
TÂM SỰ ÐÊM XUÂN
Xuân có thật hay Xuân
trong mộng tưởng?
Ta chờ Xuân từ độ biết hoa
cười.
Ba mươi năm đời phiêu bạt
nhiều nơi,
Nghe Xuân đến, lòng rộn
ràng mở hội.
Ta tưởng tượng tình Xuân
đang phơi phới,
Rót hồn ta đầy ắp chất men
Xuân.
Nhưng than ôi! Ta khổ sở
vô ngần!
Xuân lạnh nhạt, thờ ơ, và
xa lạ!
Xuân thoáng đến rồi ra đi
vội vã,
Không một lời tái ngộ với
năm sau.
Thế mà ta nuôi hy vọng,
van cầu,
Xuân trở lại bằng nụ cười
thân mật.
Ta nhắp rượu chờ Xuân, đêm
vô tận,
Mở thơ tình ngâm lại mấy
vần thơ.
Xuân biết không? Ta đã
luống mong chờ,
Xuân mang đến tình thương
và hạnh phúc.
Xuân có thấy quê hương
đang tủi nhục?
Người đói ăn thiếu mặc,
ngủ ven đường...
Kẻ lao tù khổ nhọc, chết
bi thương...
Mọi quyền sống bị xiết
từng hơi thở!
Muốn độc lập thì máu xương
phải đổ,
Nhưng còn ai nuôi tâm
huyết phục thù?
Bao nhiêu người mang uất
hận mùa Thu,
Chưa sáng mắt – để giặc Hồ
cướp nước!
Quê hương hỡi! Bao giờ ta
về được?
Mỗi ngày vui là mỗi một
ngày Xuân.
Mỗi đêm trăng là mỗi ngọn
hoa đăng,
Mỗi tấc đất là tấc vàng vô
giá...
Nay Xuân đến, chớ ra đi
vội vã,
Hãy cùng ta trao đổi khối
sầu này!
Bao nhiêu năm ta ước vọng
ngày mai:
Xuân hạnh phúc, thanh bình
trên Quê Mẹ.
(Suối
Bạc, ngày 23 tháng 1 năm 1981)
* VĨNH LIÊM
* * *
MÙA XUÂN KHÉP KÍN
Xuân sang rồi nhỉ! Xuân
đây chứ?
Mười sáu năm trường Xuân
ngóng ai?
Xa tít quê hương, người lữ
thứ
Vội vàng gỡ lịch sớm ban mai.
Áo ấm mặc vào, đi lẩn thẩn
Căn phòng vắng vẻ chẳng
mùi hương.
Hàng xóm ngủ say chưa thức
giấc
Ngoài xa xe cộ vút trên
đường.
Ta lại đãi ta ly sữa
nóng
Hững hờ điếu thuốc cháy
trên tay.
Dở quyển sổ đời, tờ giấy
mỏng
Ghi đầy dấu tích vẫn chưa
phai.
Xa em từ buổi buông tay
súng
Nước mắt lưng tròng em
khóc thương.
Vội vã anh đi không báo
trước
Chia lìa vợ trẻ, bỏ quê
hương.
Mỗi độ Xuân về anh lại nhớ
Mẹ già còm cõi mắt xa
trông.
“Thằng con lưu lạc phương
nào đó,
Xuân này nó có được vui
không?”
Rồi anh mường tượng bóng
cha già
Lặng lẽ ngồi bên bộ tách
trà.
Ngẫm nghĩ: “Thương con
mình lưu lạc,
Nó còn nhớ Tết ở phương
xa?”
Và anh lại nhớ em hoay
hoắt
Trong bộ bà ba đã nhạt
màu.
Cái dáng mảnh mai gầy héo
hắt
Nụ cười chất chứa nỗi
thương đau.
Xuân này lại đến trong hờ
hững
Khép kín niềm riêng một
nỗi buồn.
Mai mốt anh về hoa sẽ nở
Một màu vàng rực khắp quê
hương.
Em ơi! Xuân đến coi như
mộng
Gắng đợi ngày anh bước trở
về.
Xây lại cuộc đời thêm sức
sống
Tràn đầy hạnh phúc với dân
quê.
(Ðức Phố,
Xuân Tân Mùi 1991)
* VĨNH LIÊM
* * *
MÙA XUÂN QUẠNH QUẼ
Phố tôi tọa lạc trên đồi
Chung quanh không một bóng
người đồng hương.
Bước ra xa lạ phố phường
Bước vào đụng bốn bức
tường quạnh hiu.
Ngó ra cảnh vắng tiêu điều
Ngó vào chỉ thấy ít nhiều
bâng khuâng.
Trên tờ lịch báo mùa xuân
Nắng vàng trải lối chập
chùng đồi xa.
Trông vời chẳng thấy quê
cha
Có con chim lượn la đà
ngọn cây.
Nhìn trời chỉ thấy cụm mây
Một màu trắng nhạt xa bay
lững lờ.
Thả hồn lạc lõng hằng giờ
Tìm tôi tuổi trẻ dật dờ
nơi nao.
Sao lòng không thấy xôn
xao!
Tuổi xuân đã mất hay vào
hư vô?
(Ðức Phố,
Xuân Tân Mùi 1991)
* VĨNH LIÊM
* * *
XUÂN NHƯ Ý
Thử tưởng tượng Xuân này
vui hội ngộ,
Ðất trời Nam bừng nở rợp
hoa mai.
Từng đoàn người lũ lượt,
cả gái trai,
Vui đáo để, tiếng cười
vang dậy khắp.
Chợ Nguyễn Huệ,
rừng-hoa-người tấp nập,
Xác pháo hồng vung vãi
khắp nơi nơi.
Từng nhóm người tụ tập, đủ
trù chơi,
Người thanh lịch khoe áo
màu sặc sỡ.
Nam chí Bắc tưng bừng vui
hội ngộ,
“Người nước ngoài” về gặp
lại thân nhân.
Gương mặt tươi hớn hở, nét
thanh tân,
Ăn cái Tết trời Nam đầy
hạnh phúc.
Nhìn đường nét thanh xuân
lòng rạo rực,
Cõi huy hoàng rực sáng dậy
trời Nam.
Trút muộn phiền, cởi vất
vả, lầm than,
Ðời chan chứa lòng nhân
hòa, phúc đức.
Ta mơ tưởng chuyện này là
có thực,
Biết đâu chừng bạo chúa
phải nhường ngôi.
Cho người dân được hưởng
phút thảnh thơi,
Cuối thế kỷ lẽ nào lầm
than mãi!
Kẻ cai trị không lý nào
khờ dại,
Bám ngoại bang xin súng
đạn trị dân.
Thuyết Mác-Lê nên vứt bỏ
ngoài sân,
Nhường cơm áo cho dân lành
sống sót.
Ðừng lầm lẫn, giáo điều
theo ngu dốt,
Không thuyết nào bằng manh
áo chén cơm.
Và Tự Do vẫn là miếng mồi
thơm,
Ðừng ngu muội chạy theo
điều hoang tưởng!
Ðời ngắn ngủi sao không
vui thụ hưởng?
Lý
thuyết nào bằng bao tử, ấm no?
Hạnh phúc là khi đạt được
Tự Do,
Thì Cộng Sản sẽ không còn
đất sống.
Cái chân lý – không phải
là dục vọng,
Ðem niềm vui, hanh phúc
đến toàn dân.
Là phú cường, là nước
mạnh, giàu sang…
Là Ðộc Lập, Tự Do, không
lệ thuộc…
Thử tưởng tượng Xuân này
vui cả nước,
Là anh em tay bắt mặt mừng
nhau.
Xóa hận thù, dẹp hết mọi
sầu đau,
Ðời vui vẻ là tột cùng
chân lý.
Và tận hưởng một mùa Xuân
Như Ý.
(Ðức Phố,
20-10-91)
* VĨNH LIÊM
* * *
NGHINH XUÂN
Ðêm đen im vắng lạ thường,
Nhà ngưng tiếng nhạc, phố
phường ngủ yên.
Giao thừa năm mới trinh
nguyên,
Lắng nghe từng phút thần
tiên bước vào.
Xiêm y nghi thức đón chào,
Cửa lòng rộng mở dạt dào
hương xuân.
(Ðức Phố,
Xuân Nhâm Thân 1992)
* VĨNH LIÊM
* * *
TẾT NHỨT!
Cuộc đời như chong chóng
Mở mắt đã hết ngày!
Tám giờ trong lửa bỏng
Ðêm ngủ vùi như say.
Lơ mơ ngày tháng tận
Tới Tết mà chưa hay!
Số đời còn lận đận
Tết nhứt gì! Ô hay!
Vợ con chưa áo mới
Khóe mắt còn hơi cay.
Không mong mà Tết tới
Cuộc thế đầy chua cay!
Tết rồi thêm Tết nữa!
Tới Tết là ta say.
Như nhà quên khóa cửa
Chuyện cũ nào ai hay!
Nước non còn đó
cả!
Sao ta đành chia tay?!
Tết này còn vất vả,
Ngậm phải gì đắng cay!
Thôi thôi đừng đến Tết!
Lũ nhỏ chừ chưa hay.
Lì xì thêm choáng mệt,
Vờ ngủ thế là hay!
(Ðức Phố,
cuối năm 1992)
* VĨNH LIÊM
* * *
MÙA XUÂN VÀ TUỔI THƠ
Thương con tuổi hãy còn
thơ
Như mùa Xuân thắm ước mơ
tuyệt vời.
Con ơi! Xuân đã đến rồi!
Mùa Xuân xa xứ, đất trời
có hay?
Con ơi! Hãy nối vòng tay
Yêu thương dân tộc đọa
đày, lầm than…
Người còn đói khổ, cơ hàn…
Làm sao biết được Xuân
sang giao mùa!
Nơi đây rượu thịt dư thừa
Trẻ em trong nước ăn chưa
no lòng.
Tết về, ai cũng chờ mong
Nhưng đời nghèo khổ, nhà
không có gì!
Tết nghèo, mơ ước làm chi!
Dưa hành, thịt mỡ… mấy khi
được nhìn!
Bao năm dân tộc hòa bình
Bấy nhiêu khổ nhọc, hy sinh,
đọa đày!…
Xuân về khắp ngõ nhà ai
Hương Xuân hãy nở cho say
lòng người.
Kẻo qua Xuân của đất trời
Mùa Xuân dân tộc tuyệt vời
thế gian!
(Ðức Phố,
Tết Nhâm Thân 1992)
* VĨNH LIÊM
* * *
XUÂN GỢI NIỀM ÐAU
Người ta hớn hở khi xuân
tới
Chỉ có mình tôi lặng lẽ
buồn!
Tôi viết những vần thơ sầu
tủi
Gửi về tạ lỗi với quê
hương.
Nơi đây đất khách hồn hoay
hoắt
Mơ ước thanh bình – chuyện
tích xưa!
Ước vọng, thèm, mơ… đời
huyễn hoặc
Phong sương còn lại chút
hương thừa!
Tôi mơ níu cả càn khôn lại
Ðể bóp cho tàn những khổ
đau.
Ðể gieo hạt giống mầm nhân
ái
Ðể thấy tình thương mãi
dạt dào.
Bên ni bên nớ đều thương
cảm
Mỗi phút sầu dâng rợn cả
người.
Một áng mây che, trời ảm
đạm
Làm sao tiếng nói đượm lời
vui!
Ngày xuân là cả trời thao
thức
Một tiếng chim kêu cũng
ngỡ ngàng.
Giữa cảnh đêm trường tôi
vẫn thức
Thì thầm đối bóng lúc xuân
sang.
Mỗi năm người lại chờ xuân
mới
Ðể vẽ lên môi những nụ
cười.
Còn tôi mong mỏi xuân đừng
tới
Ðất khách tha hương luống
ngậm ngùi!
Bao năm xa cách, đời ly
biệt
Nỗi nhớ khôn rời tiếng thở
than.
Xuân gợi niềm đau, buồn da
diết
Làm sao ngăn được lệ tuôn
tràn!
Ôi thôi! Xuân đến làm chi
nữa!
Thịt mỡ dưa hành cũng nhạt
môi!
Ðất khách nào đâu là đất
hứa
Mà xuân lại đến ở quê
người!
(Ðức Phố,
Xuân Giáp Tuất 1994)
* VĨNH LIÊM
* * *
XUÂN NÀY CON VẪN CHƯA VỀ
ÐƯỢC!
Xuân này con vẫn chưa về
được!
Trời đã vào đông ở xứ này.
Quê Mẹ mùa xuân như thuở
trước?
Hay mùa xuân đến vẫn chưa
hay?
Nơi đây tuyết phủ ngày
xuân tới,
Lạnh cóng da người, lạnh
buốt tim!
Quê Mẹ ngày xuân lòng phơi
phới,
Hay ngày xuân thảm, tiếng
lòng im?
Xuân này con vẫn chưa về
được!
Khúc ruột lìa xa vạn dặm
đường.
Khúc ruột quặn lòng khi
mất nước,
Trông vời Quê Mẹ, hận ly
hương!
Có ai hiểu thấu tình xa
xứ?
Mẫu tử chia lìa bao tháng
năm.
Mẹ đợi Cha chờ người lữ
thứ,
Mà ngày sum họp vẫn xa
xăm!
Xuân này con vẫn chưa về
được!
Những kẻ điên cuồng vẫn
sống nhăn.
Quyền lực trong tay phường
cướp nước,
Phố phường dày đặc bóng
công an.
Con đi ngững mặt, đời
thanh thản,
Chẳng lẽ hồi hương lại cúi
đầu?
Vâng dạ, thưa trình – đời
khốn nạn!
Vui gì trong những phút
thương đau!
Xuân này con vẫn chưa về
được!
Không phải con ham ở xứ
người.
Chẳng phải con quên tình
đất nước,
Mà vì hoàn cảnh chẳng về
thôi!
Xuân này con gửi lòng yêu
nước,
Về với non sông, khắp mọi
nhà.
Chúc một mùa xuân vui thuở
trước,
Người người đồng hát khúc
hoan ca.
Xuân sau có thể con về
được,
Giải phóng quê hương, dẹp
bạo tàn.
Hàng vạn người về vui đất
nước,
Góp phần xây dựng lại
giang san.
(Ðức Phố,
Xuân Giáp Tuất 1994)
* VĨNH LIÊM
- Xem tiếp kỳ sau.


Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire