
Đây là một cuộc đàm luận hết sức thú vị, góp
phần lý giải chính sách về Trung Quốc của chính quyền Donald Trump. Nó cũng cho
thấy một con người Steve Bannon khác, khác với hình ảnh “phù thủy hắc ám” ở Nhà
Trắng được truyền thông Mỹ vẽ nên.
Tuy Bannon đã rời Nhà Trắng nhưng dường như
những chiến lược của ông với Trung Quốc vẫn đang được triển khai. Nhân dịp
thương chiến Mỹ - Trung tiếp tục leo thang với lời đe dọa của Trump về việc
đánh thuế với toàn bộ hơn 500 tỉ USD hàng hóa của Trung Quốc, xin được đăng lại
bài chuyển ngữ này. Trong cuộc phỏng vấn từ tháng 10 năm ngoái, Bannon đã nói
ông tin Trump sẽ leo thang đánh thuế toàn bộ hàng Trung Quốc và đến nay tình
hình đang diễn biến đúng như thế. Bài phỏng vấn này rất dài (gần 14.000 chữ)
nhưng rất thú vị. (Toàn bộ chú thích trong ngoặc là của người dịch – Duan
Dang).
Texas, 5 tháng 10
Kyle Bass: Anh Bannon, cảm ơn anh đã đến tại địa điểm không được tiết lộ này ở
Texas.
Steve Bannon: Thật hào
hứng khi đến đây.
KB: Anh đến
đây để đàm luận với tôi về một chuyện mà anh và tôi rất chuyên tâm nghiên cứu.
Và đó là Trung Quốc. Tôi muốn nhập đề ngay bằng cách hỏi anh nghĩ gì về ý định
thực sự của Trung Quốc trong đại chiến lược của họ? Đại chiến lược của họ là gì?
SB : Đại chiến lược của họ rất đơn giản. Đó là xưng bá trên thế giới. Anh có
thể nhìn thấy nó thông qua "Nhất đới nhất lộ" (One Belt One Road). Anh có thể
nhìn thấy thông qua "Trung Quốc chế tạo 2025" (Made In China 2025). Anh
có thể nhìn thấy thông qua mọi thứ họ đang làm như chiến lược của họ nhằm trở
thành Công ty Đông Ấn ở vùng Hạ Sahara châu Phi, những gì họ đang làm với vùng
biển Caribbean và giờ họ đang làm ở Mỹ La-tinh.
Đó là những
gì chúng ta gọi là toàn bộ lực lượng của chính phủ - toàn bộ lĩnh vực của chính
phủ tập trung vào cuộc chiến kinh tế chống lại Hoa Kỳ và xây dựng quân đội của
họ. Về cơ bản họ đang cố gắng phong tỏa Biển Đông. Đó là chiến lược tham vọng
nhất về mặt địa chính trị mà chúng ta từng chứng kiến.
Hãy để tôi
giải thích cụ thể. Ba lý thuyết vĩ đại về địa chính trị - anh có lý thuyết của
Mackinder ( Halford John Mackinder – chính khách, học giả người Anh, một trong
những người khai sinh ngành địa chính trị và địa chiến lược) về châu Á đại lục.
Anh có lý thuyết của Mahan (Alfred Thayer Mahan – chiến lược gia nổi tiếng
người Mỹ trong Thế kỷ 19) về việc cắt đứt các điểm tắc nghẽn của các đại dương
trên thế giới.
Và anh có lý
thuyết của Spykman (Nicholas John Spykman – nhà khoa học chính trị người Mỹ,
được ca tụng là cha đỡ đầu của học thuyết ngăn chặn) về việc giữ kẻ địch của
anh cách xa châu Á đại lục. Trung Quốc là lực lượng duy nhất trong lịch sử thế
giới từng cố gắng áp dụng cả ba (lý thuyết) cùng một lúc. Napoleon, Hitler và
những người khác cố gắng thực hiện Á-Âu đại lục. Đế chế Anh và hệ thống Mỹ mà
chúng ta có ngày nay được xây dựng dựa trên chiến lược hải quân của Mahan. Và
sau đó là Spykman từ đầu thế kỷ 20.
Những gì
Trung Quốc đang làm với "Nhất đới nhất lộ" là đang cố gắng về cơ bản
kết nối Con đường tơ lụa xưa cũ đến tận Italy . Chúng ta
đã thấy trong bài báo hôm nay về chính phủ Ý - những người trong (Phong trào)
Ngũ Tinh (Five Stars) – (Luigi) Di Maio trở về từ Bắc Kinh. Họ (Trung Quốc) có
một kế hoạch lớn kiểu như hey, chúng tôi muốn kết thúc "Nhất đới nhất
lộ" ở Italy , nơi Marco
Polo về cơ bản đã lên đường. Chúng ta chứng kiến một cuộc bỏ phiếu trong tuần
này tại Maldives, quốc gia thực sự cự tuyệt những gì họ (Trung Quốc) đang cố
gắng làm trong chiến lược Mahan là chiếm toàn bộ căn cứ hải quân và điểm nghẽn
trên toàn thế giới.
Và sau đó là Spykman. Những gì họ đang cố gắng
làm là ép Hoa Kỳ, vốn là một cường quốc Thái Bình Dương, ra xa đại lục thông qua
những gì họ đang làm ở Biển Đông và những gì họ đang làm ở quanh Đài Loan. Họ
muốn đẩy chúng ta trở lại Guam. Người ta đã nói về chuyện này nhiều năm rồi.
Rất nhiều người trong đám Phố Wall, Thành Luân
Đôn, và Frankfurt nói đại loại như, ồ, họ không có dã tâm về mặt lãnh thổ. Họ
chưa bao giờ là một cường quốc bành trướng. Sự thật họ là một cường quốc bành
trướng về địa chính trị. Và những gì họ đang làm đặc biệt phi thường. Và họ
đang làm nó cùng một lúc.
KB : Anh có nghĩ rằng sự vĩ đại kinh tế mới của
họ hay cảm giác vĩ đại của họ sau cuộc khủng hoảng tài chính – trước 2008 họ
luôn tin họ chỉ là một cường quốc đẳng cấp hạng hai về kinh tế. Và thế giới
dường như tin rằng họ là động cơ tăng trưởng của thế giới từ năm 2009 đến 2018.
Theo anh, có phải tăng trưởng kinh tế tạo thành sự tự tin địa chính trị của họ?
SB : Nghe này, từ xưa đến nay, việc thâm nhập
thị trường Trung Quốc, sự bí ẩn của thị trường Trung Quốc, luôn luôn hấp dẫn
phương Tây, cho dù đó là người Anh đến đó đầu tiên, hay Công ty Đông Ấn, hay
các học giả về Trung Quốc đến từ Hoa Kỳ - Thương mại Trung Quốc, luôn là chuyện
này về Trung Quốc. Những gì chúng ta thấy, và tôi tin, là hệ thống kinh tế
Trung Quốc được xây dựng trên một ngôi nhà cát.
Và tôi nghĩ điều đó sẽ dẫn chúng ta đến một
cuộc khủng hoảng tài chính lớn hơn năm 2008, thủ phạm cũng chính là những kẻ
dẫn đến cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008 - ngân hàng đầu tư, ngân hàng
thương mại, quỹ phòng hộ và các tổ chức chính phủ. Đó chính là giới tinh hoa đã
gây ra cuộc khủng hoảng tài chính và được chính phủ cứu trợ. Họ không có trách
nhiệm và không bị quy trách nhiệm. Cũng chính họ là những nhân tố đã làm trầm
trọng thêm tình hình ở Trung Quốc.
Và như vậy, các thể loại tinh hoa của thế giới
- Đảng Davos (cụm từ thường dùng của Bannon chỉ những giới tinh hoa chủ trương
toàn cầu hóa, xuất phát từ Diễn đàn kinh tế thế giới ở Davos), người Phố Wall,
những gì mà tôi gọi là các phòng ban tuyên truyền của Trung Quốc, là các ngân
hàng đầu tư, đặc biệt là Goldman Sachs và một số ngân hàng thương mại, các nhà
vận động hành lang cho Trung Quốc, về cơ bản là 25 hoặc 30 tập đoàn lớn nhất
đang làm ăn ở Trung Quốc ngày nay - các nhà vận động hành lang của họ ở
Washington, DC, những đám cổ phần tư nhân lớn như Schwarzman (Steve Schwarzman
– chủ tịch tập đoàn quản lý quỹ đầu tư Blackstone Group, người được cho là có
quan hệ mật thiết với giới lãnh đạo Trung Quốc) - những kẻ này đều phải chịu
trách nhiệm về những gì đã xảy ra ở Trung Quốc.
Điều mà Trung Quốc đã có thể làm trong sự thông
đồng với các thể loại tinh hoa ở phương Tây là phi công nghiệp hóa các nền dân
chủ công nghiệp của phương Tây, cả châu Âu và Hoa Kỳ. Đó là lý do tại sao
Brexit và (cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ) 2016 liên hệ mật thiết. Đó là việc
xuất khẩu năng suất quá mức của Trung Quốc, sự giảm phát của Trung Quốc, và các
hàng hóa công nghiệp cơ bản. Và từ quan điểm của Trung Quốc, điều đó rất thông
thái.
Về cơ bản, họ đã đưa 350 triệu người từ tầng
lớp lao động nghèo thành tầng lớp trung lưu, và 400 triệu người từ nghèo rớt
mồng tơi đến lao động nghèo. Đó về cơ bản là 2/3 dân số của họ, bởi vì dân số
của họ tôi thực sự nghĩ là gần 1,3 hoặc 1,4 tỷ. Vì vậy, những gì họ đã làm
trong 30 năm qua thật sự là kỳ công, xét từ quan điểm chiến lược. Nhưng điều đó
đã trở nên trầm trọng hơn bởi giới tinh hoa ở phương Tây, những kẻ về cơ bản
kiểu như tài trợ và tăng tốc cho họ.
Thực ra, tôi nghĩ lý do mà Trump rất đặc biệt
là vì ông ấy đã nói: hey, đây không phải là cách mà thế giới phải trở nên như
thế. Nó có thể rất khác. Về cơ bản chúng ta đã tài trợ cho sự quật khởi của
Trung Quốc. Chúng ta đã kiến thiết Trung Quốc. Nhưng tất cả những gì ông ấy
nghe trong nhiều năm qua và những gì anh nghe trong nhiều năm qua là: làm gì có
chuyện đó. Đây là điều tôi gọi là định luật thứ hai của nhiệt động lực học. Đây
là một định luật bất biến của vật lý - sự trỗi dậy của Trung Quốc.
Và những gì Trump đáp lại là: không, chuyện này
là thông qua cơ cấu con người. Đó là các ngân hàng thương mại, các ngân hàng
đầu tư, các tập đoàn đã quỳ gối trước chế độ Trung Quốc. Và Kyle, có một điều
tôi muốn minh định, tôi bước ra phía trước không phải để chống người dân Trung
Quốc. Tôi từng phục vụ như một sĩ quan hải quân ở Trung Quốc, ở Tây Thái Bình
Dương trong Đệ thất Hạm đội, trên một khu trục hạm vào giữa những năm 70. Tôi
nghĩ năm 76 -77 là lần đầu tiên tôi đến Trung Quốc.
Tôi đã dính líu đến Trung Quốc hầu như trọn
cuộc đời. Tôi đã sở hữu các doanh nghiệp ở đó. Tôi đã sống ở Thượng Hải trong
một thời gian, ở Tô giới Pháp. Tôi không chỉ khâm phục mà còn có một tình yêu
thâm sâu đối với người dân Trung Quốc. Trong thực tế, ở đó họ có một câu gọi là
“lão bách tính", mà về cơ bản là chỉ người bình thường, vì có 100 họ ở
Trung Quốc.
"Lão bách tính" về cơ bản là những
người bị bỏ rơi. Và "lão bách tính" biểu hiện một thể diện, dũng khí
và quyết tâm chung của họ. Những gì họ đã trải qua như một dân tộc thật hào
hùng. Vấn đề chúng ta gặp phải là chúng ta có một chế độ độc tài của Đảng Cộng
sản Trung Quốc, và thẳng thắn mà nói, giai tầng lãnh đạo tinh hoa của Đảng Cộng
sản Trung Quốc thực sự hợp tác với Đảng Davos, vốn là giới tinh hoa khoa học,
kỹ thuật, quản lý, tài chính, văn hóa, mà tôi sử dụng phát xuất từ Diễn đàn
Kinh tế Thế giới ở Davos. Nhưng nó thực sự ở London , New York , Washington , Thung lũng
Silicon, vân vân…
KB : Và anh
có nghĩ cách họ kết thân với, cứ cho là, “công dân Davos” như thường dùng (chữ
dùng của nhà khoa học chính trị Samuel P. Huntington chỉ một siêu giai cấp phi
biên giới, phi quốc gia nổi lên từ sự kết nối toàn cầu) - cách mà họ làm được
chuyện đó - liệu có phải là thông qua sự ép buộc kinh tế không? Có phải thông
qua đầu tư vào các trường đại học, viện nghiên cứu, những người vận động hành
lang của chúng ta như anh đã nói, và các công ty của chúng ta, và thậm chí cả
những người là công dân Hoa Kỳ tìm cách kiếm lợi nhuận ở Trung Quốc. Có phải đó
là cách họ kiểm soát câu chuyện đó. Và họ làm được chuyện đó bằng cách nào?
SB : Hãy
quay trở lại một tuần lễ trong tháng 1 năm 2017 khi chúng ta có hai bài phát
biểu cột mốc. Chúng ta có bài phát biểu ở Davos của Chủ tịch Tập, đó là sự tán
dương cao độ với chủ nghĩa toàn cầu. Và tôi kinh tởm khi thấy truyền thông chủ
lưu và đám công dân Davos ngồi đó tin sái cổ, và tán tụng quả là một nhà lãnh
đạo vĩ đại, thật là một hiền nhân vĩ đại, ông ấy sẽ dẫn chúng ta vượt qua tình
hình thế giới này, với những gì ông ta sẽ làm cho toàn cầu hóa hoặc cho nền
kinh tế.
Và sau đó
bạn thấy Diễn văn nhậm chức của Donald Trump, tôi nghĩ là ba ngày sau đó, trong
đó ông nói: hey, chúng ta đang trở lại với quốc gia dân tộc. Và nước Mỹ sẽ bắt
đầu tập trung vào chủ quyền của chúng ta. Và các quốc gia khác nên bắt đầu suy
nghĩ về chủ quyền của họ. Nhưng sự toàn cầu hóa này và những gì phát ra từ
Davos đã tước đoạt chủ quyền của chúng ta từ tay chúng ta. Và chúng ta sẽ tái
khẳng định điều đó. Và hai năm sau, trong tuần này, là bài phát biểu của Mike
Pence về chiến lược mới của Hoa Kỳ.
KB : Nó đã
xảy ra tối qua.
SB : Nó thực
sự đã diễn ra trong một thời gian khá lâu, và giờ đây đã trở thành kiểu giao
thiệp với Trung Quốc. Nhưng nó không giống kiểu (cựu Ngoại trưởng Mỹ) Henry
Kissinger và không giống kiểu đám đông "Bẫy Thucydides". Tôi biết bạn
từng thực hiện cuộc phỏng vấn như thế này với Graham Allison (nhà khoa học
chính trị Mỹ, giáo sư Trường quản lý nhà nước John.F.Kennedy, Đại học Harvard,
người khai sinh cụm từ "Bẫy Thucydides"), nhưng nó không như những gì
những gã đó muốn, là chúng ta dò dẫm và tỏ ra hợp tác với Trung Quốc.
Đây là một
cuộc đối đầu trực tiếp với Trung Quốc, chúng ta sẽ không chấp nhận nó nữa. Các
vị đã ở trong cuộc chiến kinh tế với chúng tôi. Và chúng tôi sẽ tái khẳng định
chúng tôi.
Câu hỏi của
bạn về cách họ kết thân. Họ là những người đã ký những tấm séc lớn nhất. Họ đã
viết séc cho các trường đại học. Họ về cơ bản đã mua trọn Thành London, Phố
Wall và các tập đoàn. Tôi nói điều này với tâm trạng phẫn nộ. Các ngân hàng đầu
tư lớn ở London và New York đã trở
thành bộ phận quan hệ nhà đầu tư cho chế độ này. OK?
KB : Để theo
đuổi lợi nhuận
SB : Trong
quá trình theo đuổi lợi nhuận. Và các công ty trở thành thuyết khách của họ.
Khi Lưu Hạc, phó thủ tướng, đến Hoa Kỳ khoảng bốn tuần trước khi họ tham gia
vòng đàm phán cuối cùng cố gắng sắp xếp một thỏa thuận thương mại, không có
nhiều tiến triển xảy ra. Nhưng ông ta (Tập Cận Bình) đã cử phó tướng của mình
(Lưu Hạc) và một đội ngũ nhỏ đến gặp (Bộ trưởng) Steve Mnuchin và những gã ở Bộ
Tài chính. Họ đã ghé qua một chỗ ngay trước ngày đến Bộ Tài Chính.
Họ đã có một
cuộc họp, tôi nghĩ là với 15 hoặc 20 tập đoàn lớn. Đó là những người đứng đầu
các vấn đề về quan hệ chính phủ và tôi nghĩ là các chủ tịch, không phải là các
CEO vì các gã này không đủ trình. Và về cơ bản anh ta nói: hey, các con trai,
các cậu có chuyện. Và các cậu phải tìm ra cách để giúp chúng tôi khắc phục nó.
OK? Một điều nữa là (Phó chủ tịch Trung Quốc) Vương Kỳ Sơn đã thông báo thành
lập một kiểu ban bệ tư vấn tài chính.
Cảm thấy bị
đe dọa bởi chiến lược của Trump, họ nói: hey, chúng tôi cần một ban tư vấn tài
chính để giúp chúng tôi hiểu những gì Hoa Kỳ muốn và những gì Hoa Kỳ cần. Và đó
là cựu Bộ trưởng Tài chính Henry) Paulson, Schwarzman và tất cả những loại đó.
Và thú vị chưa, khi họ cần ai đó đến và trợ giúp làm trung gian với Hoa Kỳ, họ
sẽ tìm đến chính những người đã thủ lợi từ việc này.
Theo tôi
biết là mọi người đã trở lại và nói: hey, Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc đang diễn
ra. Đó là mùa hát xướng ở New York . Lịch trình
của tôi đã kín. Và Vương Kỳ Sơn nói: hey, con trai, tôi không nghĩ cậu đang
biết lắng nghe. Chúng tôi sắp có một cuộc họp. Tôi muốn mọi người phải xuất
hiện.
Đây là mệnh
lệnh vào vị trí chiến đấu. Tôi nghĩ khi chúng ta ngẫm lại chuyện này, mọi người
sẽ hoàn toàn choáng váng khi họ nhìn thấy những giới tinh hoa của các nền dân
chủ phương Tây và Hoa Kỳ đã sát cánh với Trung Quốc và làm trầm trọng thêm tình
hình như thế nào, khi mà rõ ràng là họ đang trong cuộc chiến tranh kinh tế với
chúng ta.
KB : Quay
trở lại chuyện tạo ảnh hưởng thông qua các tập đoàn, chúng tôi biết có một số
công ty - có một số ít các tập đoàn, mỗi tập đoàn có hơn 1 tỷ đô la vốn mà họ
đang cố gắng thu lại từ Trung Quốc. Và họ đã không thể kiếm được một xu nào từ
Trung Quốc kể từ tháng 11 năm 2016 khi Trung Quốc đóng tài khoản vốn hoàn toàn.
Khi còn ở trong chính quyền, anh có giao tiếp với bất kỳ công ty nào trong số
những công ty đang trải qua rất nhiều rắc rối với tệ quan liêu nhằm cố gắng lấy
tiền của họ ra khỏi Trung Quốc. Họ có đến nhờ đỡ anh không?
SB : Có. Tôi
nghĩ đây sẽ là một cú sốc lớn đối với mọi người. Hãy nhớ rằng, khi Trump thắng
một cách hoàn toàn thần sầu mà không ai lường trước, và đặc biệt, anh có một
trật tự hậu chiến, tự do, dân chủ dựa trên luật pháp. OK? Người Trung Quốc đã
không làm gì khác ngoài việc đánh lừa hệ thống này ngay từ ngày đầu tiên, với
mọi bộ quy tắc. Họ quyết định quy tắc thế nào thì nó thế ấy. OK? Và không ai
chỉ mặt họ về chuyện này bởi vì mọi người nghĩ rằng họ quá yếu.
KB : Các
công ty có sợ chỉ mặt họ không?
SB : Tuyệt
đối. 100%.
KB : Bởi vì
họ biết nếu họ nói chúng tôi không thể lấy tiền của chúng tôi về thì hoạt động
kinh doanh của họ sẽ tiêu đời.
SB : Họ sẽ
tiêu.
KB : Có một
điều kiện đổi chác?
SB : Đóng
cửa. Họ hãi nhất chuyện này. Nhân tiện, về toàn bộ tình hình thuế quan - và
thuế quan không chỉ là về thuế quan, không chỉ là về bảo hộ. Đó là lý do tại
sao Trump thực hiện nó ở quy mô như vậy. Hãy nhớ rằng, trước khi Trump đi đến
giai đoạn này, mọi người chỉ đang nói về 25 - 30 tỷ đô la thuế quan, nó giống
như, ôi, trời ơi, lớn quá. Chương trình của Trump là nửa nghìn tỷ đô la hàng
hóa bị đánh thuế vì ông ấy biết người Trung Quốc không thể đáp trả.
Và đây là lý
do tại sao họ không thể đáp trả - mọi người ở Hoa Kỳ phải hiểu một điều. Người
Trung Quốc nhìn chúng ta như một nước chư hầu của họ. Hãy để tôi giải thích
điều đó. Trung Quốc đã tồn tại khoảng 4.000 năm, phải không? Họ có lúc thịnh
lúc suy. OK? Nhưng họ có một bí kíp và lý do họ vẫn được tổ chức như một quốc
gia qua hơn 4.000 năm là họ có biết cách đối đãi với các đồng minh. Và họ biết
cách xử lý kẻ chống đối. OK?
Những gì họ
đã làm là họ có hệ thống này, được gọi là quản lý man di. Và họ biết cách quản
lý những kẻ man di. Cách họ quản lý man di là họ đến với các nhà lãnh đạo của
những kẻ man di, và họ cung cấp cho họ một cuộc sống nhất phẩm hảo hạng. Và anh
sẽ trở thành một thứ đặc biệt. Anh sẽ nhận được một thỏa thuận đặc biệt. Bây
giờ những gì xảy ra ở đất nước chư hầu là vấn đề của anh. OK?
Tại Hoa Kỳ,
những gì họ đã làm trong 25 và 30 năm qua là sử dụng phương thức như với một
quốc gia man di. Đó là quản lý man di. OK? Họ khuyến khích giới tinh hoa của
chúng ta. Và giới tinh hoa của chúng ta phi công nghiệp hóa, đặc biệt là vùng
Trung Tây thượng lưu của đất nước này. Đó là lý do Donald Trump trở thành tổng
thống.
Khán thính
giả nên hiểu một điều quan trọng là (James David) JD Vance, anh chàng vĩ đại
của Yale, người viết “Khúc bi ca miền hoang vu” (Hillbilly Elegy – cuốn sách mô
tả cuộc sống của những người nghèo ở Mỹ, góp phần lý giải chiến thắng của
Trump) - đó là nghiên cứu xã hội học tốt nhất về cử tri của Trump. Chính JD
Vance đã nói với tôi rằng những nghiên cứu ra lò từ MIT và Harvard cho thấy có
mối tương quan trực tiếp giữa các nhà máy dời sang Trung Quốc, những công việc
rời đi cùng với chúng và cuộc khủng hoảng thuốc phiện. Bởi vậy, đây không phải
là về thuế quan.
KB : Nó thực
sự logic.
SB : Nó
không phải là về thuế quan. Chuyện này là về phẩm giá con người và danh dự.
Những nhà máy đó đã rời đi. Phố Wall kiếm tiền. Các công ty được hưởng lợi từ
nó với chi phí thấp hơn. Còn "sống chết mặc bay" đám công nhân.
Và đây là
những gì Trump hoàn toàn đảo nghịch lúc này. Những gì Trung Quốc nhìn thấy là
chúng ta là một nước chư hầu. Chúng ta gửi cho họ tài nguyên thiên nhiên, đậu
nành, thịt bò, gia súc, sản phẩm của Boeing và Apple.
Ồ tôi nhầm.
Chúng ta không gửi sản phẩm của Boeing và Apple. Anh biết tại sao không? Bởi vì
họ buộc Boeing phải liên doanh. Và họ buộc Apple phải sản xuất sản phẩm của họ
ở đó. Vì vậy, chúng ta đang là Jamestown với Đế quốc
Đại Anh của họ (Jamestown là khu định
cư đầu tiên của người Anh ở Bắc Mỹ, ý chỉ thuộc địa). Đó là lý do tại sao với
thuế quan ở quy mô mà Trump nâng lên, họ không thể phản ứng. OK?
KB : Nhưng
điều thú vị là giả sử chúng ta áp mức 25% vào 520 tỷ đô la. Chúng ta đang nói
về hơn 100 USD tỷ một chút. Và tôi biết đó là rất nhiều tiền. Nhưng nền kinh tế
của chúng ta là 19 nghìn tỷ USD. Nó vẫn không có ý nghĩa về mặt tác dụng đối
với chúng ta, theo tôi. Nhưng tôi nghĩ rằng đó là việc tạo ra sân chơi bình
đẳng như anh nói. Họ đã chiến đấu một cuộc chiến thương mại với chúng ta từ năm
2001. Và chúng ta đã không phản kích.
SB : OK. Mức
tăng trưởng trung bình của Hoa Kỳ từ năm 1946, sau khi kết thúc Đệ nhị Thế
chiến, đến năm 2000 là 3,5%. OK? Đó là lý do chúng ta trở thành siêu cường.
Động cơ kinh tế đó đã được mở khóa và tăng trưởng trung bình hằng năm ở mức
3,5% và gia giảm 0,5 điểm phần trăm ở các thời điểm tốt xấu - khi Trung Quốc
gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới, khi họ có quy chế tối huệ quốc, tăng
trưởng của Hoa Kỳ là 1,9%.
Có rất nhiều
yếu tố. Nhưng trung tâm của nó là Trung Quốc, bởi vì chúng ta phi công nghiệp
hóa. Chúng ta đã chuyển sản xuất của chúng ta qua đó. Vâng, bản thân thuế quan,
trên con số danh nghĩa và số tuyệt đối, không phải là rất lớn. Nhưng chúng ta
nhìn vào sự hội tụ của mọi thứ. Những gì Trump đã làm là nói: hey, chúng ta
đang ở trong cuộc chiến kinh tế. Và chúng ta sẽ quay trở lại với các điều 301
ngăn chặn việc chuyển giao công nghệ bắt buộc.
Chúng ta sẽ
đưa những mức thuế này lên quy mô mà họ chưa bao giờ thấy trước đây. Nếu muốn,
chúng ta sẽ có khả năng đóng cửa các công ty như ZTE, về cơ bản cắt nguồn linh
kiện của họ ở phương Tây. Họ sẽ không thể hoạt động trong vòng 90 ngày. Ngoài
ra là những điều luật mới về những hạn chế đầu tư...
KB : Cải
cách CFIUS (Cải cách Ủy ban đầu tư nước ngoài tại Hoa Kỳ).
SB : Cải
cách CFIUS mà mọi người đang nói đến - anh tập hợp tất cả các lực lượng của
chính phủ và ngăn chặn (đánh cắp) tài sản trí tuệ. Và đây là lý do tại sao
(Hiệp định Mậu dịch Tự do Bắc Mỹ) NAFTA rất quan trọng. Mọi người chế nhạo và
cười cợt Trump. Có một cuốn sách tên “Fear” trong đó kể chuyện (Giám đốc Hội
đồng kinh tế quốc gia) Gary Cohn, chủ tịch của Goldman Sachs - Goldman Sachs vĩ
đại mà tôi từng làm việc, lấy tài liệu ra khỏi bàn của tổng thống.
Cuốn sách
khởi đầu từ chuyện anh ta cứu NAFTA và thỏa thuận với Hàn Quốc, anh ta thực sự
lấy chúng ra khỏi bàn bởi vì trong phán xét của anh ta, tổng thống không đủ
thông minh để hiểu ông ấy đang làm gì. Vâng, đây là những gì Trump đã làm -
thỏa thuận NAFTA mới mà ông ấy tạo ra về cơ bản là thiết lập một cơ sở sản xuất
địa chiến lược để đối trọng Đông Á. Và Nhật Bản sẽ sớm trở thành một phần của
điều đó.
Đó là một
thỏa thuận song phương, chứ không phải là TPP mà chúng ta chỉ là một trong số
rất nhiều nước. Đây là một thỏa thuận song phương trực tiếp với Nhật Bản như
một đối tác. Chúng ta đã có một cái với Hàn Quốc mà chúng ta đang cập nhật. Và
ở EU, (Chủ tịch Ủy ban châu Âu Jean-Claude) Juncker đã nói chuyện với Trump và
đánh tiếng họ cũng sẽ là một phần của điều này. Những gì Donald Trump đã làm
trong chưa đầy hai năm là chống lại định luật thứ hai về nhiệt động lực học -
luật bất biến về sự trỗi dậy của Trung Quốc - điều ông ấy làm là định hướng lại
toàn bộ chuỗi cung ứng của thế giới tách khỏi Trung Quốc.
Và điều này
sẽ khiến cơ hội tăng trưởng kinh tế trở nên đáng kinh ngạc. Và ông ấy đã đơn
thương độc mã đánh trả đám thuyết khách đại công ty, đánh trả bộ phận quan hệ
nhà đầu tư Phố Wall, vân vân. Thế nên, đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng chuyện
này thực sự anh hùng.
KB : Thời cơ
thật thú vị. Nếu anh thấy là kinh tế của Trung Quốc đã bị chậm lại trước khi
chúng ta quyết định chiến đấu trở lại. Cuộc phản kích và thuế quan - ý tưởng
cao minh nhất là thuế điều chỉnh biên giới đã ngay lập tức bị giết bởi những
người mà tôi và anh đều biết.
SB : Tôi
thích vụ đó.
KB : Điều đó
hoàn hảo theo thiển ý của tôi.
SB : Nhân
tiện, tôi là một người tin tưởng kiên định - (Chủ tịch Hạ viện) Paul Ryan và
tôi từng có những khác biệt với nhau, nhưng khi ông ấy giải thích với tôi về
nó, tôi đã nói: đó là giải pháp. Đó là giải pháp.
KB : Đó là
cách xử lý theo chủ nghĩa bình đẳng.
SB : Tôi
nghĩ - và tất cả chúng ta đều biết tại sao nó bị nghiền nát. Tôi nghĩ đó là thứ
phải sớm đưa trở lại trong những năm tới.
KB : Chúng
ta có thể loại bỏ thuế quan nếu chúng ta áp dụng thuế điều chỉnh biên giới.
SB : À, nhân
tiện, hãy nói một chút về thuế quan. Tổng thống Trump – anh có nhớ hội nghị G7
khi ông được lên lớp bởi những người thông thái hơn – (Thủ tướng Đức Angela)
Merkel và (Tổng thống Pháp Emmanuel) Macron về toàn bộ những vấn đề thuế quan
trong ngày đầu tiên. Ông ấy quay lại vào sáng hôm sau. Và những gì Trump nói
với nhóm G7, ông ấy nói, OK, tôi đã nghĩ về nó tối qua. Còn cái này thì sao?
Không có thuế.
Hoàn toàn
không có thuế quan. Nhưng không có trợ cấp. Mọi người phải nhận ra rằng Nhà
Trắng đã đưa ra tài liệu này hơn hai tháng trước. Đó là 50 điều mà Trung Quốc
đang làm trong cuộc chiến kinh tế với chúng ta. Đó là những gì Hoa Kỳ muốn
Trung Quốc dừng lại. Đó là thỏa thuận. Anh dừng lại, tất cả chúng ta đều tốt.
Khi anh nhìn vào đó, nó không chỉ là thuế quan. Đó là đầu tư vào các ngành công
nghiệp quốc doanh.
KB : Đất
miễn phí. Điện miễn phí.
SB : Đất
miễn phí. Nhìn vào những gì họ đã làm với thép và nhôm trên toàn thế giới. Nhìn
vào những gì họ đã làm với ngành đóng tàu. Anh có thể phát triển mọi ngành công
nghiệp nặng. Họ đã móc ruột Tây Âu. Và họ đã móc ruột Hoa Kỳ. Và họ tiếp tục
làm điều đó.
KB : Cố
tình.
SB : Cố
tình. Và nhân tiện, ZTE đã cho anh thấy điều này. Họ phải tạo ra khoảng 11
triệu việc làm mỗi năm. Họ đang chịu áp lực kinh tế, áp lực đối nội to lớn là
phải tạo ra những công việc đó. Họ không thể kham nổi chuyện 150.000 việc làm
giá trị gia tăng cao tại ZTE mất đi. Tương tự với thép. Giờ họ kiểu như vào thế
trên lưng cọp rồi.
Họ là người
đầu tiên thừa nhận họ phải tiếp tục bổ sung số lượng công việc bởi vì họ phải
giữ những người này làm việc. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao mô thức Trung Quốc,
và tất cả những lời nói vui vẻ đến từ phương Tây về mô thức Trung Quốc, khi anh
thực sự nhìn vào nó - và tôi biết anh là một trong số ít các chuyên gia trên
thế giới - tôi nghĩ phải nhìn vào các con số vì chúng thực sự không phải như
những gì mọi người hy vọng, số thực chứ không phải cách chúng được Trung Quốc
chế biến. Bởi vì mọi con số xuất phát từ Trung Quốc, đối với tôi, phải được đặt
câu hỏi, xác minh - tin cậy, nhưng phải được xác minh.
Nó phải được
đặt câu hỏi, xác minh và sau đó xác minh lại lần nữa. Bạn phải cẩn trọng. Và đó
là lý do tại sao tôi nghĩ rằng chúng ta có thể lao vào một cuộc khủng hoảng tài
chính khác do mô hình tài chính Trung Quốc này không thể tự mình đứng vững.
KB : Đúng
vậy. Vâng, tin tốt về chuyện đó là nếu chúng ta đúng về Trung Quốc, và chúng ta
đúng về xây dựng tín dụng khinh suất của họ, cùng với thực tế nền kinh tế của
họ chậm lại, cùng với quy mô của hệ thống ngân hàng và GDP - nếu chúng ta đúng
về tất cả những điều đó, tin tốt là các ngân hàng của họ không liên kết mật thiết
với chúng ta theo cách mà chúng ta liên kết với châu Âu và châu Á trong cuộc
khủng hoảng tài chính của chúng ta.
SB : Chúng
không như thế. Nhưng bạn sử dụng từ họ khinh suất. Đây là điều làm tôi khó chịu
vì thiếu sự quy trách nhiệm và trách nhiệm của giới tinh hoa trên thế giới.
Chúng ta vừa trải qua cuộc khủng hoảng tài chính tồi tệ nhất trong lịch sử.
Không một CEO nào bị giam. Và không ai có ý định từ bỏ bất kỳ vốn chủ sở hữu
nào. OK?
Mọi người
phải nhớ rằng vào ngày 18 tháng 9 năm 2008, khi (Chủ tịch Cục Dự trữ liên bang
Ben) Bernanke và (Bộ trưởng Tài chính Henry) Paulson bước vào Phòng Bầu dục với
(Tổng thống George W.) Bush (để bàn kế hoạch cứu trợ tài chính), và ông ấy phái
họ đến Capitol Hill, bảng cân đối của Cục Dự trữ Liên bang là 880 tỷ USD.
Vào ngày mà
Donald Trump tuyên thệ nhậm chức vào ngày 20 tháng 1 năm 2017, nó là 4,5 nghìn
tỷ đô la. Tất cả những gì chúng ta làm tại Ngân hàng Anh, ECB, Ngân hàng Nhật
Bản - cũng như vậy.
KB: Và PBOC
(Ngân hàng nhân dân Trung Quốc).
SB: PBOC.
Những gì họ đã làm để cứu giới tinh hoa là bật các chốt vòi thanh khoản. Vì
vậy, nếu anh sở hữu tài sản, bất động sản, cổ phiếu hoặc sở hữu trí tuệ, anh đã
có 10 năm hoạt động hoàng kim trong lịch sử. Nếu anh là giai cấp công nhân thấp
cổ bé họng, thì khỏi có chuyện tăng lương. Đây là những gì không công bằng và
đây là nơi phát xuất cơn giận dữ đang thúc đẩy phong trào dân túy - toàn bộ
gánh nặng đè xuống anh chàng thấp cổ bé họng để tài trợ cho những thâm hụt bằng
tiền thuế của anh ta.
Và rồi con
cái của anh ta được gửi đi khắp nơi trên thế giới (tham chiến) để bảo vệ chuyện
này. Đó là những gì phải chấm dứt. Anh đã sử dụng từ khinh suất. Thật khinh
suất khi phớt lờ những gì giới tinh hoa đã làm lần này. Bởi vì những gì họ đã
làm - nhìn xem, hệ thống ngân hàng Mỹ có 19 nghìn tỷ USD tài sản trên đó. Anh
thông minh hơn tôi gấp 10 lần về chuyện này. Tôi trân trọng nói rằng tất cả
những tài sản đó đều không tốt. Ok? Có lẽ 10% hoặc nhiều hơn có thể được xóa
trong hôm nay.
Đó là hệ
thống ngân hàng của Mỹ. Hệ thống ngân hàng Trung Quốc tôi nghĩ có 49 nghìn tỷ
USD tài sản. Hãy chỉnh tôi nếu tôi sai, nhưng tôi nghĩ rằng 45 nghìn tỷ USD đã
được đưa vào sổ sách kể từ năm 2008. Điều này hoàn toàn khinh suất. Bây giờ, ơn
Chúa, chúng không được kết nối với nhau thông qua hệ thống SWIFT (Society for
Worldwide Interbank and Financial Telecommunication - Hiệp hội viễn thông liên
ngân hàng và tài chính quốc tế) với phần còn lại của các ngân hàng.
KB : Hoặc
thông qua các sản phẩm tài chính phái sinh.
SB : Các sản
phẩm tài chính phái sinh. Và nhân tiện, lý do là - và đây là một lý do khác -
bởi vì không ai trong số các ngân hàng đầu tư hoặc không ai trong đám đó muốn
nói: ồ, chúng ta không thể kết nối với Trung Quốc bởi vì tất cả bọn họ đều tự
ngăn cản họ làm việc đó. Tất cả họ đều giới hạn sự tiếp xúc của họ với nó bởi
vì họ hiểu khi nó nổ tung, họ không muốn bị hạ gục trong vài phút đầu tiên.
Tuy nhiên,
những ngân hàng đó sẽ nổ tung. Không ai có thể đưa những loại tài sản đó vào và
có một hệ thống ngân hàng tuyệt vời. Đây là một sự giả mạo toàn diện của các
nhà kinh tế, Financial Times of London, mọi tầng lớp tinh hoa, và mọi hội nghị
mà họ có. Anh thấy Richard Haas vào sáng nay trên chương trình Morning Joe.
Richard Haas đến từ Hội đồng Quan hệ đối ngoại. Và tất cả những gì ông ta làm là
đả phá Mike Pence và Donald Trump từ bài phát biểu của Pence.
Anh biết ông
ta nói gì không? Ông ta nói: hey, tất cả các đồng nghiệp và bằng hữu Trung Quốc
của tôi ở Trung Quốc đang nói với tôi rằng họ không biết Hoa Kỳ muốn gì. Họ đến
đây. Họ muốn giải quyết. Và họ muốn trở thành đối tác của chúng ta. Nhưng chúng
ta tiếp tục di chuyển các mục tiêu. Ông ta thật khinh suất khi nói điều đó. Ông
ta hoàn toàn hiểu được vấn đề là gì. OK?
Và ông ta
ngồi đó trên một chương trình tin tức buổi sáng mà các cử tri theo dõi và bắt
đầu đưa mớ thông tin này vào trong tâm trí của họ. Thật không thể chấp nhận
được! Tôi phải nói với anh, Kyle, đó là lý do tại sao tôi nghĩ những gì anh
đang làm ở đây, những gì anh đang làm với công việc của anh, và những thứ khác
- có một số người như anh đang ngồi đó cảm thấy điều này không thể tiếp tục. Và
có người sẽ phải chịu trách nhiệm vì chuyện này.
Nếu giới
tinh hoa nghĩ họ sẽ thoát được vụ này, điều đó sẽ không xảy ra. Lý do Donald
Trump trở thành tổng thống, lý do anh nhìn thấy những cuộc nổi dậy dân túy, cho
dù đó là ở Italy, Đức, Pháp, trên khắp thế giới, ở Brazil cuối tuần này, ở
Argentina, hay ở Pakistan, là cái gã thấp cổ bé họng đã chán ngấy với một nhóm
tinh hoa thông thái hơn. Và để chăm lo cho chính họ, họ (giới tinh hoa) sẽ đi
đêm với bất cứ ai.
KB : Anh nói
đúng. Và khi anh nói về hệ thống ngân hàng Trung Quốc, hãy giả định nó phải tái
cơ cấu. Họ rất thông minh!
SB : Hãy nói
về điều này. Hãy xem họ thông minh thế nào - khi chúng tôi thực hiện chuyến
thăm của Trump, nhớ không, họ đã không thực hiện bất kỳ sự thay đổi nào khác.
Họ không để chúng ta làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc họ sẽ mở cửa lĩnh vực
tài chính.
KB : Mật
ngọt chết ruồi.
SB : Chính
xác.
KB : Họ đã
phá hỏng hệ thống tài chính của họ. Và bây giờ anh có thể đầu tư.
SB : Bây giờ
anh có thể đầu tư.
KB : Tại sao
thế giới không nhìn thấy điều này, Steve?
SB : Thế
giới hoàn toàn thấy điều này.
KB : Họ bắt
đầu thấy nó.
SB : Thôi
nào, Kyle.
KB : Các nhà
kinh tế thế giới chỉ mới bắt đầu thấy điều này.
SB : Không,
không, Kyle, Kyle. Kyle, anh quá tử tế. Anh là một người tốt. OK? Anh phải gọi
đúng bản chất của nó. Đó là chuyện nhảm nhí. OK? Anh đang nói với tôi những
người ở Wall Street Journal, Financial Times of London, và The Economist -
những kẻ thông minh và các think-tank đó không biết chính xác những gì đang xảy
ra à? Một thằng ngu như tôi cũng có thể nhìn vào bảng cân đối của các ngân hàng
và nói, hey, biết gì không? Tôi nghĩ chúng ta có một quả bom hẹn giờ. Họ biết
chính xác nó là gì.
KB : Nhưng
anh biết họ nói gì không? Nhưng đó
là Trung Quốc. Đó là những gì tôi nghe mọi lúc. Tôi đồng ý với anh, nhưng đó là
Trung Quốc. Vì vậy, chúng ta sẽ tiếp tục viết những gì chúng ta viết.
SB : Vâng. Chuyện này phải dừng lại. Ok. Chúng
ta đạt một thỏa thuận với Trung Quốc vào cuối những năm 90. Hãy nhớ khi đó anh
có đám cổ vũ viên cho Trung Quốc, những người theo chủ nghĩa thỏa hiệp lý tính
và những người phái diều hâu. Vì vậy, hãy bàn về điều này. Quay trở lại năm
1999, đó là sân chơi của những kẻ nhân nhượng. Mọi người phải hiểu chuyện này
(thỏa hiệp với Trung Quốc) là chuyện của cả hai đảng chính trị. Đây không phải
là ý thức hệ.
Đây là chuyện của cả đảng Dân chủ và đảng Cộng
hòa. Ok? Khi họ nói về Trung Quốc, họ chỉ đang cố gắng tìm cách nhét nhiều tiền
hơn vào túi của mình. Vì vậy, nhân vật cổ vũ viên nói, hey, đó là Trung Quốc.
Khi chúng ta cho họ quy chế tối huệ quốc, một khi chúng ta đưa họ vào WTO, họ
sẽ trở thành những nhà tư bản tự do. Họ sẽ bỏ phiếu (bầu lãnh đạo).
KB : Tự do hóa nền kinh tế, họ sẽ dân chủ hóa,
họ sẽ cho chúng ta đầu tư vào mọi thứ.
SB : Họ sẽ là tầng lớp trung lưu.
KB : Có thể tạo ra sự thượng tôn pháp luật.
SB : Sự thượng tôn pháp luật. Nó sẽ là thế giới
cực lạc. OK. Vì vậy, chúng ta biết 17 năm sau – biết gì chưa? Họ là một chế độ
độc tài trọng thương. Họ đã có một hệ thống làm việc cho họ, cho giới tinh hoa,
cho chế độ của họ. Và nó hoạt động tốt. Bây giờ anh có hai đám. Đám cổ vũ viên
đã biến mất. Không còn ai là người cổ vũ.
Anh có người theo chủ nghĩa thỏa hiệp lý tính
và anh có những người diều hâu. Thỏa hiệp lý tính có một cái tên mới. Đó là Bẫy
Thucydides. Đó là ông bạn Graham Allison của anh và Henry Kissinger. Và đây là
khái niệm vĩ đại mà họ có. Khái niệm vĩ đại của họ là Mỹ là một siêu cường trên
đà suy thoái. Trung Quốc là một siêu cường mới nổi như Athens là một cường quốc
suy thoái, và Sparta là một cường quốc đang lên.
Và anh phải tìm ra cách tránh xung đột toàn
cầu, điều này chỉ xảy ra 16 lần trong lịch sử thế giới. Và 12 lần, họ (những
cường quốc suy thoái) không đủ khôn ngoan để chấp nhận hiện thực. Để tránh xung
đột, những gì phải xảy ra là thế lực suy thoái có thể tìm ra cách liên tục quấy
nhiễu thế lực đang lên để có thể hòa nhập và hệ thống của họ. Một khi đã hòa
nhập, anh sẽ luôn là đối tác nhỏ hơn của họ, nhưng anh sẽ khiến cho gã to xác
phải cộng sinh với anh. Và ai ai cũng sẽ hạnh phúc.
Đây chính là điều nhảm nhí từ chính những người
như Allison Graham và Henry Kissinger mà họ từng dẫn dụ Nixon vào cuối những
năm 60 về Nga. Hãy quay ngược thời gian. Mọi chuyện y chang. Nga là một cường
quốc đang lên. Cường quốc thoái trào là Mỹ. Và những gì chúng ta cần là hòa
hoãn. Chúng ta cần một sự hòa giải.
Chúng ta cần để cho họ có phạm vi ảnh hưởng của
họ. Khi đó đã nhảm nhí, và bây giờ cũng nhảm nhí. Ronald Reagan xuất hiện và
nói: hey, các anh biết gì không? Nền kinh tế của họ lớn như thế nào? Và họ trả
lời rằng nền kinh tế của Nga bằng bang California. Ông ấy nói, vậy tại sao mọi
người lại sợ họ?
Điều đầu tiên mà Andy Marshall (chiến lược gia
đối ngoại, giám đốc Văn phòng Lượng định tình hình thực tế của Bộ Quốc phòng Mỹ
từ 1973 đến 2015) tại Văn phòng Lượng định tình hình thực tế ở Lầu Năm Góc và
(Giám đốc) Bill Casey tại CIA đã làm là phân tích toàn diện về nền kinh tế Nga.
Và họ phát hiện ra nó chỉ bằng một nửa. Xin lỗi, tôi nhớ nhầm. Nó lớn hơn 15%.
KB : Và họ hết sức khan hiếm đô la.
SB : Tuyệt đối kham hiếm đô la. Chuyện này luôn
xảy ra với chế độ tập quyền.
KB : Vậy chính xác Trung Quốc ở đâu?
SB : Bởi vì họ đã làm điều tương tự Trung Quốc.
Họ đưa nó vào chi tiêu quân sự không hiệu quả. Ở đây chúng ta lại gặp đúng
những gã đó. Và những gì họ nói với chúng ta 40-50 năm sau là: hey, Mỹ là một
cường quốc suy thoái. Trung Quốc là một quyền lực quật khởi. Và tôi nhìn vào
nó, tôi thấy điều tương tự. Họ có một nền kinh tế không có đô la.
Đây là một vấn đề mà tôi đặt ra cho họ - chuyện
này thì thế nào. Nếu chúng ta không làm cường quốc suy thoái nữa thì sao? Đó
không phải là một định luật vật lý. Một quá trình quản lý việc chúng ta thoái
trào không phải là một quá trình mà tôi chấp nhận. Tôi đang tìm kiếm một nhà
lãnh đạo bước lên và làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại. Và đó là sân chơi căn bản
của Trump. Và đoán xem? Trong hai năm, ông đã chứng minh người Trung Quốc chỉ
là một con hổ giấy.
KB : Khi anh nghĩ về đại chiến lược của họ, sự
phản kích của chúng ta, và vị trí của chúng ta trên thế giới ngày nay, anh nghĩ
bước tiếp theo của Trung Quốc là gì? Nếu anh đã dự đoán bước tiếp theo của họ
sẽ là gì, xét đến lập trường kiên định của chúng ta khi tiến lên trên phương
diện kinh tế và tung ra một số thuế quan, và bắt đầu tái khẳng định chính mình,
anh nghĩ họ sẽ làm gì?
SB : Số một, họ muốn thay đổi chính quyền ở Hoa
Kỳ. Họ tin họ có 80% cơ hội tóm được Trump – chiếm được Hạ viện và làm bất cứ
điều gì họ cần làm bằng chiến tranh tâm lý, bằng tiền, bằng bất cứ điều gì họ
phải làm để cơ bản cản trở Trump và khống chế Hạ viện và chứng kiến ông ấy bị
luận tội trong năm nay.
Và có xác suất 100% họ muốn đánh bại ông ấy ở
(cuộc bầu cử tổng thống) năm 2020. Số một là loại bỏ Donald Trump làm Tổng
thống Hoa Kỳ. Bởi vì họ nói: đó là ga đầu mối của tất cả những gì xấu xa đã xảy
ra với chúng ta, chúng ta phải có một người theo chủ nghĩa toàn cầu ở đó (Nhà
Trắng).
KB : Trò của họ chỉ là chờ ông ấy rời chức.
SB : Không chỉ chờ ông ta rời chức, mà còn có
các biện pháp chủ động. Hôm qua Pence cho biết - và trang Axios và những người
khác cũng tường thuật - có thông tin mật cho thấy sự dính líu của Trung Quốc và
sự can thiệp thực sự. Đó không phải là một số gã người Nga trên Facebook. Đây
là canh bạc tất tay. Đó là số một.
Số hai, những người Ý nói hôm nay rằng, Trung
Quốc sẽ là hảo bằng hữu của chúng tôi. Tôi nghĩ anh sẽ chứng kiến việc tăng gấp
đôi và gấp ba "Nhất đới nhất lộ". Tôi nghĩ anh sẽ chứng kiến việc
tăng gấp đôi và gấp ba "Trung Quốc sản xuất 2025". Tôi nghĩ anh sẽ
chứng kiến Dự án Đông Ấn ở vùng Hạ Sahara châu Phi, vùng biển Caribbean, ở
Venezuela và châu Mỹ La-tinh tăng gấp đôi và gấp ba lần. Họ đã có rất nhiều RMB
để chi tiêu, phải không? Và nếu một anh chàng có thể lấy RMB -
KB : Nhưng không ai sẽ lấy RMB.
SB : Ồ, đây sẽ là câu hỏi tuyệt vời mà chúng ta
sẽ có trước mặt.
KB : Đó là chìa khóa.
SB : Bây giờ họ đang ở vùng Vịnh. Họ ở khắp
UAE. Họ ở khắp Ả Rập Saudi. Họ ở khắp Qatar. Họ ở khắp tất cả khu vực tài
nguyên trên thế giới từ Argentina đến châu Phi Hạ Sahara, đến Nam Phi. Và họ sẽ
cố gắng nhìn thấy nó -
Và số ba, hãy nhớ đến cuốn sách giáo khoa tuyệt
vời mà họ xuất bản và về cơ bản được in bằng tiếng Anh vào cuối những năm 90,
được viết bởi hai vị đại tá kiệt xuất trong Học viện quân sự Trung Quốc được
gọi là Chiến tranh Bất quy ước. Chiến tranh Bất quy ước.
KB : Đô đốc La? (Ở đây Bass và Bannon nhớ nhầm,
tên cuốn sách là Chiến tranh không giới hạn – Unrestricted Warfare – tác giả là
hai đại tá Kiều Lương và Vương Tương Tuệ).
SB : Vâng. Đó là một cuốn sách nên được mọi
người đọc bởi vì nó vạch ra chiến lược của Trung Quốc. Họ nói có ba loại chiến
tranh. Có chiến tranh thông tin. Có chiến tranh kinh tế. Và có sát thương hoặc
hỏa lực. Và những gì họ muốn làm là tránh chiến tranh hỏa lực bởi vì có một
điều mà Mỹ có thể làm được là đá mông của bạn, đúng không? Vì vậy, họ muốn
tránh điều đó. Ok?
Và vì vậy hãy tập trung vào chiến tranh thông
tin và kinh tế. Và họ đã thắng tuyệt đối. Đó là sách giáo khoa. Nếu đọc nó, bạn
sẽ thấy họ đã làm chính xác những gì họ nói họ sẽ làm. Tôi nghĩ và tôi tin rằng
dựa vào thực tế là Trump đang hội tụ mọi lực lượng của chính quyền vào chiến
tranh kinh tế và đang lấy lại thế chủ động, và chế độ (Trung Quốc) đang chịu áp
lực rất lớn, bởi vì tôi tin rằng phái Đặng Tiểu Bình và những người khác, ngay
cả ở cấp cao nhất vốn tin vào sự lãnh đạo tập thể, đã nói, này, những gì chúng
ta có ở đây là một sự sùng bái cá nhân.
KB : Anh nói những người chưa bị bỏ tù hoặc bị
giết?
SB : Những người chưa bị bỏ tù hoặc giết nhưng
đã ngồi đó và ra đi. Đặng tin vào hợp tác với phương Tây. Đặng Tiểu Bình tin
vào cải cách. Đặng tin vào mở cửa. Nhưng Đặng tin tưởng vào việc trở thành một
đối tác tốt và đặc biệt phải ẩn mình, đừng gây khó chịu cho ai đó. Những gì họ
thấy với Tập là một sự quay trở lại với sự sùng bái cá nhân của Mao. Và ông ta
chịu áp lực to lớn trong nội bộ.
Tôi đã nói trên chương trình phát thanh của
mình, và mọi người đã trích dẫn câu này của tôi vào năm 2014-2015 rằng trong 5
năm tới, chúng ta sẽ tham gia cuộc giao tranh ở Biển Đông. Khi là một sĩ quan
hải quân 22 tuổi, tôi đã tuần tra ở Biển Đông trên một tàu khu trục Mỹ. OK? Và
tôi tự hỏi tôi đang chỗ quái quỷ nào thế? Đúng không?
Đây là đâu? Bởi vì mọi tàu chở dầu trên thế
giới đi qua Eo biển Malacca từ Vịnh Ba Tư - anh có mọi tàu chở dầu lớn. Anh có
mọi công ten nơ. Đó là một siêu xa lộ.
KB : 40% nhu cầu năng lượng của Trung Quốc đi
qua eo biển Malacca.
SB : Tôi nghĩ đó là một phần ba thương mại của
thế giới. Đó là 5 nghìn tỷ đô la.
KB : Đúng vậy.
SB : Quan điểm của tôi, khi mọi người nói Biển
Đông, những gì bạn phải hiểu là nó là một siêu xa lộ của thương mại. Họ có
những con tàu lớn nhất trên thế giới 24/7, 365 ngày một năm. Trung Quốc đã đến
Vườn Hồng vào năm 2015 và nhìn vào mắt người Mỹ và tổng thống Mỹ, và nói dối
với ông ta. Họ xây dựng, về cơ bản, bảy hoặc tám tàu sân bay cố định.
Họ gọi chúng là những rạn san hô. Đây là những
tàu sân bay cố định — Đá Vành Khăn, Đá Scarborough (Bannon nhớ nhầm). Tất cả
những rạn san hô này về cơ bản là tàu sân bay. Và những gì họ đã làm là họ lắp
radar kiểm soát hỏa lực, radar tìm kiếm và triển khai máy bay chiến đấu ở đó.
Những thứ này phải được rút đi.
KB : Đó là những đường băng dài 3.000 mét.
Trung Quốc nói với chúng ta, khi Obama là tổng thống: chúng tôi sẽ không quân
sự hóa các hòn đảo của chúng tôi ở Biển Đông. Chúng tôi sẽ không làm với Quần
đảo Trường Sa. Mọi thứ chúng tôi đang xây dựng chỉ dành cho mục đích nghiên
cứu.
Chúng ta ứng xử với Trung Quốc như thế nào khi
mà giờ đây chúng ta thấy rằng trên mỗi hòn đảo, dù là Đá Chữ Thập, hay Vành Khăn,
hay những thực thể khác có đường băng dài 3.000 mét, có các khẩu đội tên lửa và
tất cả vũ khí mà họ nói họ sẽ không bao giờ đặt ở đó? Bây giờ họ đang hạ cánh
máy bay ném bom hạt nhân ở đó. Chúng ta ứng xử với họ như thế nào? Chúng ta có
đáp trả họ về chuyện này? Hay chúng ta cứ để họ tiếp tục?
SB : Khi tôi vào Nhà Trắng với tư cách là chiến
lược gia trưởng, với Mike Flynn, khi chúng tôi lần đầu tiên họp Hội đồng An
ninh quốc gia trong quá trình chuyển giao, tôi nói có ba điều anh phải làm là
phân tán khả năng chiến đấu cho các tư lệnh tác chiến. Khi đó Nhà Trắng đang
điều hành các cuộc chiến chống ISIS.
KB : Giao nó
cho Harry Harris (Tư lệnh Thái Bình Dương)?
SB : Vâng. Ồ
không. Về vấn đề này, giao nó cho những người ở CENTCOM (Bộ tư lệnh miền Trung)
và để họ xử lý ISIS . Anh phải chuyển giao
quyền hạn chiến đấu và khả năng chiến đấu phản kích cho các tư lệnh tác chiến.
Thứ hai, chúng ta phải tìm ra trong Hội đồng An ninh Quốc gia những người được
Obama bổ nhiệm và làm thế nào để đưa người của mình vào đó theo thời gian.
Thứ ba, tôi
nói, chúng ta phải quay lại và lấy mọi tài liệu liên quan đến chiến lược Chuyển
trục (Pivot) sang châu Á của Obama. Tôi nói, tôi muốn thấy chính xác những gì
họ nhìn thấy. Và mọi người nên biết, trong Nhà Trắng, tôi làm việc bảy ngày một
tuần, 18-20 giờ một ngày. OK? 50% thời gian của tôi là về Chuyển trục sang châu
Á, và tại sao Obama đã làm điều đó, và những gì chúng ta sẽ làm gì để thay đổi
cục diện.
KB : Nó là
của Kurt Campbell (Trợ lý Ngoại trưởng Mỹ phụ trách Đông Á – Thái Bình Dương
trong nhiệm kỳ đầu của Obama).
SB : Kurt
Campbell.
KB : Ông ấy
đã viết cuốn sách.
SB : Đây là
những gì tôi tìm thấy. Tôi đã nghĩ đó sẽ là một đống tài liệu chất đầy cả
phòng. Nhưng nó chỉ là vài tệp hồ sơ khá mỏng. Và điều tôi thấy là chính Hoa Kỳ
không thực sự đối phó với Trung Quốc một cách có lớp lang. Anh có một số người
tuyệt vời. Nhưng không phải là kiểu toàn lực mà người ta nghĩ. Nói thế nào nhỉ,
một kế hoạch kinh tế hoặc một kế hoạch chiến tranh chống lại cuộc chiến kinh tế
Trung Quốc phát động. Trên thực tế, với những gì anh thấy, tôi nghĩ toàn bộ
chuyện Chuyển trục sang châu Á về cơ bản đã trở thành chuyện bố trí một lữ đoàn
thủy quân lục chiến ở Darwin, Úc.
Mọi người
đều nói với tôi rằng Harry Harris là người phụ trách. Vì vậy, tôi tìm Harry
Harris. Tôi đã dành rất nhiều thời gian với ông ấy để tìm hiểu chính xác những
gì đang diễn ra. Và một điều tôi thấy sốc là Biển Đông - khi tôi còn là một sĩ
quan hải quân trẻ, chúng tôi đã đi qua Biển Đông với nòng pháo giương lên,
radar mở, và mọi thứ chuyển động. Nó được gọi là tự do hải hành.
Trong vùng
biển quốc tế, chúng tôi làm những gì chúng tôi muốn làm và vào những khi chúng
tôi muốn làm bởi vì chúng tôi là Hải quân Hoa Kỳ. OK? Chúng tôi giữ các tuyến
đường biển tự do. Những gì tôi phát hiện ra bây giờ là họ có những rạn san hô
và mọi thứ như thế. Và Trung Quốc - chúng ta chỉ đi qua theo cái gọi là hải
hành an toàn. Anh đi qua với radar của anh trong chế độ tắt và không có giải
pháp kiểm soát hỏa lực, cư xử như một thằng nhóc tốt. Anh chỉ đi thôi. Và anh
về cơ bản đề nghị họ cho phép đi qua.
KB : Tôi
không biết điều đó.
SB : Khi họ
thua ở Tòa án quốc tế, Trung Quốc xem Biển Đông là biển nội thủy của Trung
Quốc.
KB : Tôi
biết. Đường chín đoạn năm 1949 là một trò đùa.
SB : Ồ, họ
nghĩ đó là lãnh hải. Điều đầu tiên họ sẽ nói với anh là sự toàn vẹn lãnh thổ và
chủ quyền của Trung Quốc là không tranh cãi. Càng nhiều người đưa nó vào tài
liệu thì càng có nhiều người đưa nó trên các chương trình truyền hình, càng có
nhiều người nhấn mạnh về chuyện tự biên tự diễn đó, họ muốn bởi vì họ tin đó là
thực tế.
Anh hỏi tôi
chuyện gì sẽ xảy ra. Tôi đã nói trên chương trình phát thanh của mình 5 năm
trước, họ sẽ tham gia một cuộc chiến tranh. Tình hình ở Qatar, và Vịnh Ba Tư,
và Biển Đông là hai điểm nóng lớn nhất trên thế giới khởi phát xung đột toàn
cầu. OK? Không phải là Triều Tiên. Triều Tiên là một chư hầu của Trung Quốc.
Toàn bộ chuyện về Triều Tiên chẳng khác gì một bộ phim truyền hình nhiều tập
của Trung Quốc. OK?
Và Tổng
thống Trump đang làm một công việc tuyệt vời ở đó. Biển Đông là một điểm bùng
phát. Và bạn đã thấy điều này vào đêm kia. Là một cựu sĩ quan hải quân, hai
chiếc tàu đó -
KB : Cách
nhau 15 mét.
SB : USS
Decatur đang tuần tra. Và về cơ bản anh có một tàu khu trục Trung Quốc đến và
chơi trò thách đố. Họ cách nhau 15 mét. Nếu hai con tàu đó đâm nhau, 200 hoặc
300 thủy thủ sẽ chết. Chắc chắn rồi. Nếu hai con tàu đó đâm nhau tới tốc độ
tương đối mà họ đang di chuyển, chúng ta sẽ có một thảm họa.
Tôi không
biết điều gì có thể xảy ra với vũ khí hoặc nhiên liệu, nhưng tôi nói với anh,
với tốc độ đó, những gì người Trung Quốc làm là liều lĩnh. Và đó là một sự
thách thức đối với chúng ta. Hãy nhớ rằng, những gì Decatur đã làm là
đi vào khu vực 12 hải lý của một trong những rạn san hô. OK?
Bây giờ những
gì mà Trung Quốc nói là trong vòng 15 hải lý là lãnh hải của họ. Họ nói việc
một tàu Hải quân Hoa Kỳ đi vào 12 hải lý xung quanh một rạn san hô mà họ xây
dựng ở Biển Đông là vi phạm chủ quyền lãnh thổ của họ. Kiến nghị của tôi là tôi
nghĩ Tổng thống Hoa Kỳ, Donald J Trump, người mà tôi cho là đã rất công bằng
với Trung Quốc và thực sự cố gắng xây dựng mối quan hệ - tôi kiến nghị ông nên
cho người Trung Quốc 72 giờ để rút mọi radar, mọi vũ khí tấn công, tất cả máy
bay, mọi thứ ngoài đường băng và mọi thứ khác ra khỏi hòn đảo.
Anh có 72
giờ để giải trừ tất cả. Và vào giờ thứ 72 và một phút, Hải quân Hoa Kỳ sẽ đi
vào đó và dọn dẹp cho họ. Và sau đó tôi nghĩ những hòn đảo đó, họ nên tháo dỡ
chúng và biến chúng trở lại thành vùng biển quốc tế. Họ nói Hoa Kỳ khiêu khích
bằng cách đưa Hải quân Hoa Kỳ trở lại Biển Đông để giữ cho các tuyến đường biển
mở.
Tôi tin mối
quan hệ này đang chuyển biến, và việc thiếu một phản ứng thực sự dành cho người
Trung Quốc, rằng họ sẽ cố gắng làm điều gì đó khiêu khích ở Biển Đông để châm
ngòi một phản ứng. Và tôi nghĩ tổng thống nên chủ động về điều này. Tôi nghĩ
ông nên nói với họ rằng họ có 72 giờ. Nếu anh không giải trừ vũ trang, chúng
tôi sẽ giải trừ cho anh. Và sau đó thách họ dám ngăn chặn Hải quân Hoa Kỳ tiến
vào để làm điều đó.
KB : Anh
đang nói đến một cuộc xung đột hỏa lực sau 72 giờ và một phút.
SB : Tôi
không nói đến một cuộc xung đột hỏa lực.
KB : Ồ, nếu
chúng ta cố gắng giải trừ, họ sẽ không để điều đó xảy ra.
SB : À, các
tòa án quốc tế phán quyết rằng chúng không được có ở đó. Tại sao chúng ta không
thực thi điều đó? Đảng Davos - khi Tập đến và có bài phát biểu tuyệt vời tại
Davos làm tất cả bọn họ nhảy cẫng lên, họ không nói những gì bạn vừa đề cập. Họ
nhìn người dân Hoa Kỳ trong mắt và nói dối họ từ Vườn Hồng vào năm 2015 với
Tổng thống Hoa Kỳ đứng ngay bên cạnh ông ta. OK?
KB : Và
không ai vạch mặt ông ta.
SB : Và
không bao giờ vạch mặt ông ta. Và sau đó anh thấy khi các tòa án quốc tế xuất
hiện, họ nói, hey: điều này hoàn toàn không thể chấp nhận được. Không có tranh
cãi về chuyện này. Nó phải được hoàn tác. Họ chỉ ngồi đó. Họ đã ngồi đó và nói:
này, đây là lãnh hải của chúng tôi.
Và tôi nhận
ra mọi người đang nói: Bannon, anh là đồ lập dị quái quỷ! Chúng ta thậm chí
không biết nó ở đâu trên Biển Đông, chúng ta sẽ đi đến chiến tranh mất thôi.
Mọi người
phải hiểu nền kinh tế toàn cầu. Và tôi là một người theo chủ nghĩa dân tộc. OK?
Nhưng sức khỏe của nền kinh tế Mỹ dựa trên thương mại. Dân túy và những người
theo chủ nghĩa dân tộc kinh tế không chống buôn bán. Chúng là khái niệm đối căn
của tự do thương mại khi anh giao dịch với một xã hội độc tài, trọng thương.
Những gì
Trump muốn và những gì ông nói từ ngày đầu tiên là thương mại công bằng và có
đi có lại. OK? Và tôi nghĩ bây giờ chúng ta sẽ nghiêm túc chú ý đến Trung Quốc.
Trung Quốc sẽ phải hiểu Donald Trump không bao giờ thoái lui trong vấn đề này.
OK? Ông ấy là một người công bằng. OK? Ông ấy là một người đàng hoàng. Ông ấy
đã cố gắng làm việc với họ. Nhưng những ngày mà Hoa Kỳ bị hà hiếp như thế này
đã kết thúc.
KB : Hãy để
tôi hỏi anh một câu hỏi khiêu khích.
SB : Làm thế
nào chúng ta có thể bị khiêu khích hơn nữa. Tôi chỉ nói chúng ta sẽ có chiến
tranh ở Biển Đông.
KB : Nó chỉ
là phái sinh của điều đó. Chúng ta sẽ đi xa hơn. Nó giống như khiêu khích. Nếu
chúng ta chỉ triệt thoái Đệ thất Hạm đội và về nước thì sao?
SB : Đây là vấn đề. Tôi nghĩ một điều quan
trọng mọi người cần nhớ Hoa Kỳ là một cường quốc Thái Bình Dương. Toàn bộ sự
phát triển đất nước này, tuyến đường sắt xuyên lục địa, và toàn bộ bờ biển phía
Tây - bờ Tây - chúng ta gắn bó mật thiết với sức khỏe của nền kinh tế châu Á.
KB : Vâng, Điều V về bảo vệ Nhật Bản sẽ là một
vấn đề thực sự. Tôi nói điều đó bởi vì nếu chúng ta phải rời đi – cứ cho là
chúng ta đến một thời điểm mà chúng ta phải chọn chiến tranh hoặc phải về nước.
SB : Về nước không phải là một lựa chọn.
KB : Không phải là một lựa chọn.
SB : Không phải là một lựa chọn. Thế giới sẽ
trở thành một nơi cực kỳ tăm tối và nguy hiểm. Anh có thể có sự nhân nhượng.
Anh có thể có Hiệp ước Munich, đúng không? (Hiệp ước Munich là hiệp ước nhân
nhượng mà Anh, Pháp ký với Hitler năm 1938 để cho Đức quốc xã xâm lược Tiệp
Khắc nhưng không ngăn được Đệ nhị Thế chiến). Có thể có người nói: hey, chúng
ta hãy rút về. Họ đã xây dựng các hòn đảo. Họ là một cường quốc hải quân đang
trỗi dậy.
KB : Chúng ta không muốn chiến đấu.
SB : Và một trong những khái niệm cốt lõi của
Trump là không can thiệp. Tuy nhiên, những gì "nước Mỹ trên hết" bảo
vệ - an ninh quốc gia - là những nơi nằm trong lợi ích an ninh quốc gia quan trọng
của Hoa Kỳ. Nó sẽ là lợi ích an ninh quốc gia quan trọng của các đối tác địa
phương của chúng ta. Đó là ý nghĩa của nước Mỹ trên hết. Trump không vác cây
gậy to đi vòng quanh thế giới để gây chiến.
Ông ấy đang cố gắng hạ nhiệt quan hệ với Nga.
Ông ấy đang cố gắng hạ nhiệt tình hình ở Syria. Ông ấy đang cố gắng tìm một
giải pháp ở Afghanistan. Ông ấy đang cố gắng tìm một giải pháp ở Triều Tiên.
Ông ấy đang cố gắng tìm một giải pháp ở Venezuela. Và người xem của anh nên
hiểu Donald Trump đã không tạo ra bất kỳ chuyện nào trong số này.
Đó là Richard Haas và tất cả những thiên tài
chó chết của Đảng Davos. Họ là những kẻ bỏ rơi Hàn Quốc. Họ là những kẻ bỏ rơi
Afghanistan, Venezuela và đội Trung Quốc lên đầu. Điều Trump nói là các đồng
minh của chúng ta - đó cũng sẽ là lợi ích an ninh quốc gia quan trọng của họ.
Và anh hãy đi xung quanh và nói chuyện với Singapore, với Thái Lan, với
Indonesia, và Úc và hỏi họ: hey, một sự hiện diện của Hải quân Mỹ trong khu vực
này là một điều tốt hay một điều xấu?
Và họ sẽ nói với anh, không, đó là một điều
quan trọng. Chúng tôi cần nước Mỹ. Chúng tôi cần nước Mỹ ở đây vì nếu chúng tôi
mất Biển Đông, chúng tôi sẽ mất mọi loại hình thương mại. Trung Quốc sẽ kiểm
soát toàn bộ nơi này. Và người Trung Quốc hiểu điều đó. Đó là nơi họ đang cố
đẩy chúng ta ra. Và họ bắt đầu tiến hành chiến tranh tâm lý về chính xác chuyện
đó. Hey, nó cách 12.000 dặm. Nó thực sự là châu Á. Chúng ta ở đây để làm gì
nhỉ? Đây là một thất bại lớn khác.
KB : Anh đã nghe người ta nói rồi.
SB : Đây là một thất bại lớn khác như Iraq và
Afghanistan. Nhìn xem, tôi là người đề xuất nước Mỹ trên hết. Việc chúng ta đối
phó với Trung Quốc ở Biển Đông là tuyệt đối quan trọng.
KB : Thật thú vị. Ok. Tôi có thêm hai câu hỏi
cho anh. Một là tại sao Mỹ không có quy trình quản lý nhân sự ở Mỹ? Và điều tôi
muốn nói là anh đã đọc báo cáo DIUX (Đơn vị Thử nghiệm đổi mới quốc phòng). Họ
nói nó đã được giải mật. Trên thực tế, nó chưa bao giờ được xếp loại mật. Báo
cáo của Bộ Quốc phòng về sự xâm nhập của Trung Quốc vào các trường đại học
nghiên cứu và các phòng thí nghiệm của chúng ta.
SB : Và phòng thí nghiệm vũ khí của chúng ta.
KB : Phòng thí nghiệm vũ khí được tài trợ bởi
DARPA và Không quân. Tại sao chúng ta không đưa vào một quy trình quản lý con
người phù hợp?
SB : Tôi muốn anh quay trở lại với các báo cáo
vì tôi không nghĩ mọi người hiểu những báo cáo này. Các báo cáo này, chủ yếu là
các báo cáo được giải mật cho thấy 300.000 sinh viên đang ở đây với thị thực
sinh viên và 10.000 nhà thầu làm việc tại các phòng thí nghiệm vũ khí mà tôi
nghĩ 2/3 có thể là tài sản tình báo. Và một số phần trăm là nhân viên tình báo
hoặc mật vụ.
KB : Và họ đang làm việc trong phòng thí nghiệm
của chúng ta, về công nghệ vũ khí được tài trợ bởi chính phủ của chúng ta.
SB : Đây là chính trị xuôi dòng và sự tham lam,
thấy lợi quên nghĩa. Làm thế nào các nhà thầu - và chúng ta hãy vạch mặt họ -
Booz Allen và tất cả những nhà thầu này - làm thế nào những nhà thầu này và
những chương trình lớn của chính phủ nhận quá nhiều công dân Trung Quốc làm
việc trong phòng thí nghiệm vũ khí của chúng ta? Phòng thí nghiệm vũ khí của
chúng ta đang ở nơi tối tân của an ninh quốc gia. Chuyện đó đã xảy ra như thế
nào?
Và điều này phải được thực hiện ngay lập tức.
Tôi không biết tại sao nó lại là vấn đề bất đồng lớn trong chính quyền. Chính
trị xuôi dòng của tất cả - tờ Financial Times of London rò rỉ tin rằng đồng
nghiệp của tôi, Stephen Miller, một người đàn ông trẻ tuyệt vời, thực sự đã có
kế hoạch để trục xuất tất cả 300.000 sinh viên Trung Quốc ra khỏi nước Mỹ bằng cách
cắt thị thực ngay lập tức. Chúng ta chưa thực hiện nó, nó thậm chí mới đang cân
nhắc. Nhưng rõ ràng, nó đã bị rò rỉ, trê tờ Times, đi vòng quanh Bộ Ngoại giao,
vân vân.
Nhìn vào tất cả những người theo chủ nghĩa nhân
nhượng, tôi thấy rất vui. Tôi hết sức tự hào khi một người như Susan Thornton
(cựu quyền Trợ lý Ngoại trưởng phụ trách Đông Á – Thái Bình Dương) hiện sở hữu
một trang trại ở Maine vì cô ta là một phần của kiểu thỏa hiệp lý tính. Thái độ
ôn hòa này trong Bộ Quốc phòng, trong Bộ Ngoại giao, trong các cơ quan tình báo
của chúng ta về cơ bản là chấp nhận những gì Trung Quốc muốn làm và nhắm mắt
làm ngơ.
KB : Tôi không phải là người đề xuất ném tất cả
- có 340.000 sinh viên ở đây.
SB : Tôi không phải là người đề xuất. Đây là
những gì tôi đề xuất. Tôi đề xuất nếu họ là tài sản tình báo, tôi muốn biết
điều đó. Chương trình của Miller là: hey, nếu chúng ta có thể chứng minh điều
này, họ phải về nước. OK?
KB : Và tôi thậm chí không tập trung trực tiếp
vào Trung Quốc, hay Ấn Độ, hay bất cứ nơi nào cụ thể. Nhưng tại sao chúng ta
không thể có một chính sách với chủ quyền và an ninh quốc gia của đất nước
chúng ta? Tại sao chúng ta không thể nói nếu đó là một chương trình vũ khí, bạn
chỉ cần là một công dân Mỹ và có lẽ nên là một công dân Mỹ sinh ra tự nhiên?
SB : Anh đang hỏi những câu hỏi cơ bản, căn
bản.
KB : Thật đơn giản.
SB : Tôi nghĩ thực sự có quy định và họ nhận
được những sự miễn trừ mà tôi tin rằng về mặt kỹ thuật, khi anh nhìn vào các
chi tiết, thực tế là có loại miễn trừ được cấp bởi vì người ta nhắm mắt làm
ngơ.
KB : OK. Một vấn đề nữa là Viện Khổng Tử. Viện
Khổng Tử đang ở trong nhiều trường đại học của chúng ta. Chúng được tài trợ
trực tiếp bởi PLA. Tại sao các trường đại học của chúng ta cho phép Viện Khổng
Tử hiện diện trong khuôn viên trường?
SB : Không thể chấp nhận được. Giống như ở
Trung Quốc có một cái gì đó được CIA tài trợ trực tiếp -
KB : Hoặc Giáo hội Công giáo.
SB : Hoặc Giáo hội Công giáo. Nhưng không phải
Giáo hội Công giáo bởi vì Giáo hội Công giáo vừa ký một thỏa thuận cho phép Trung
Quốc – không, nhưng đây là một vấn đề lớn. Đức Giáo Hoàng Phanxicô vừa đạt một
thỏa thuận cho phép kẻ vô thần điều hành chế độ ở Bắc Kinh thực sự chọn ra các
giám mục của chúng ta. Vì vậy, Giáo hội Công giáo sẽ không phải là một ý tưởng
tốt vì họ đã quỳ gối. Nó sẽ tương đương với việc CIA hoặc DNI có một trung tâm
sinh viên quảng bá văn hóa CIA ở Trung Quốc.
OK. Điều đó không xảy ra. OK. Anh biết tại sao
nó không xảy ra? Bởi vì người Trung Quốc nói: hey, điều đó sẽ không xảy ra bởi
vì điều đó có thể ảnh hưởng đến chủ quyền của chúng tôi. Anh phải khiến họ cuốn
gói.
KB : Làm thế nào?
SB : Tôi nghĩ anh chỉ ngồi đó và đóng cửa họ.
Đúng không?
KB : Theo luật nào?
SB : Chờ đã. Toàn bộ điều này là chuyện mọi
người nói, ồ, họ không tệ đến vậy. Họ đang thúc đẩy văn hóa. Và họ đang giúp
học sinh học tiếng phổ thông. Hey, chúng được tài trợ bởi PLA.
KB : Họ có phòng máy chủ ở Viện Khổng Tử. Cái
quái quỷ gì đang xảy ra?
SB : Tất cả những điều này sẽ gây sốc cho người
dân Mỹ. Đây là lý do tại sao người Mỹ không biết điều này. Bởi vì không ai đưa
tin. Đã bao giờ Chương trình 60 Minutes tìm hiểu và thực hiện một chương trình
về Viện Khổng Tử?
KB : Họ nên làm thế.
SB : Họ nên làm điều đó 20 năm trước. Lý do
điều này được đặt ra bây giờ là có những người hiện đã chán với điều này. Và đó là lý
do tại sao trong phong trào Trump này, đó là Donald Trump. Và khi ông ấy bước
vào chính phủ thay đổi nó, thì hiện tại những người khác và những tiếng nói
khác đang đến, và anh đang thấy một sự phản kháng thực sự. Nhưng cho phép điều
này xảy ra tại các trường đại học của chúng ta? -Hãy huỵch toẹt ra. Tại sao
luôn là Viện Hudson mời Miles
Kwok (tỷ phú Trung Quốc lưu vong Quách Văn Quý), hoặc đêm qua là Mike Pence, và
Tiến sĩ Pillsbury? Tại sao luôn là Viện Hudson? Tại sao không phải là các viện
khác tổ chức các loại hội nghị như thế này?
KB : Vâng,
bởi vì Trung Quốc đã trả tiền cho nhiều trong số họ.
SB : Điều
cuối cùng có lẽ tôi sẽ kết thúc là Lưu Hạc, nhà chiến lược kinh tế cho Chủ tịch
Tập. Và tôi đã có cơ hội biết ông ta và xây dựng một chút mối quan hệ. Ông ta
là một người rất thông minh. Khi ông ta đến để tiến hành một cuộc đàm phán lớn
nhưng không có kết quả vào tháng 6 năm ngoái, và ngay ngày đầu tiên, ông ta đã
không đến Nhà Trắng lúc đầu. Ông ta cũng không đến Bộ Tài chính trước.
Ông xuất
hiện, và ngay ngày đầu tiên, ông đã đến Đồi Capitol với "những nhât vật
mậu dịch tự do" trong Đảng Cộng hòa. Hãy nhớ rằng, sự đả kích lớn nhất mà
Trump nhận được trong chuyện này là từ đảng Cộng hòa. Chính đảng Cộng hòa đã
phát điên. Ồ, bạn phải giao dịch tự do. Bạn phải làm thương mại tự do.
Tất cả các
danh pháp mà chúng tôi đã sử dụng liên quan đến Trung Quốc luôn luôn bị bác bỏ
kiểu như oh, đó là Trung Quốc. Và vì vậy tất cả các danh pháp chỉ là nói chuyện
vô thưởng vô phạt. Và những từ đó không thực sự được hiểu đúng theo nghĩa của
chúng.
Và chính
những ngươi như anh, những người như Miles Kwok, những người như Tiến sĩ
Pillsbury hiện bắt đầu đặt câu hỏi này. Và tôi nghĩ rằng anh thấy toàn bộ điều
này: từ "tương tác đến đối đầu".
Những gì họ đang
ghim chúng ta lúc này là tương tác đối lại đối đầu. Và chúng ta đang được tô vẽ
như là một bên chiến tranh, đúng không? Chúng ta là những kẻ điên rồ muốn gây
chiến. Không. Điều chúng ta muốn kết thúc là một cuộc chiến kinh tế chống lại
Hoa Kỳ.
Và nếu anh
nhìn vào nhóm đang trong quá trình tương tác, tất cả những gì họ đang tương tác
là bị lợi dụng bởi Trung Quốc trong các cuộc đối thoại kinh tế chiến lược vốn
không dẫn đến đâu trong 25 hoặc 30 năm qua và đưa chúng ta vào tình thế nơi
chúng ta bị phi công nghiệp hóa bởi một cường quốc bóc lột. Và chủ nghĩa tư bản
bóc lột của Trung Quốc là những gì họ sẽ kiên trì theo đuổi.
Vì vậy, tôi
không thể tự hào hơn về Tổng thống Trump.
Và đối với
những người không nhìn thấy bài phát biểu đó, bài phát biểu đó sẽ đi vào lịch
sử như một điểm uốn vì Mike Pence ngày hôm qua về cơ bản đã ném găng tay xuống
và nói: Hey, không còn mấy trò tháu cáy nữa. Chúng tôi hiểu những gì các anh
đang làm. Chúng tôi hiểu những mưu mô của các anh. Chúng tôi hiểu các anh có
toàn lực của chính phủ chống lại chúng tôi. Và chúng tôi sẽ phản kích. Và chúng
tôi sẽ thắng.
KB : Tôi
đánh giá cao điều đó. Khi anh vào Bộ Thương mại, ngay phía trên lối vào nơi anh
lái xe qua, có một câu trích dẫn từ Benjamin Franklin. Nó nói, thương mại phải
công bằng và công chính. Và tôi nghĩ đó là điều chúng ta cần. Tôi không nghĩ
chúng ta nên trừng phạt thái quá. Tôi không nghĩ chúng ta nên thù địch.
Tôi nghĩ
chúng ta nên nói rằng chúng ta chỉ cần công bằng và thành thật trong mọi
chuyện. Và những gì anh đang nói là chúng ta chưa thấy cái đó. Và đó cũng là
điều chúng tôi tin. Và tin tốt là tôi nghĩ từ sáu tháng qua đến một năm qua,
đỉnh điểm là bài phát biểu của Pence cách đây một ngày, xu hướng suy nghĩ đang
thay đổi bất chấp mọi nỗ lực từ những người ở Trung Quốc. Cảm ơn anh vì đã đến
đây hôm nay!
SB : Cảm ơn!
Cảm ơn vì đã mời tôi! Thật tuyệt vời!
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire