
Muốn xét coi ông Tập có thể từ chức sau khi
đã đạt được cơ chế lãnh đạo suốt đời hay không thì phải xét đến toàn cảnh về
Trung Quốc. Vị thế của Trung Quốc bên ngoài, sự thống nhất về nội bộ của Trung
Quốc bên trong sẽ quyết định vị trí của ông Tập có duy trì lâu dài hay không.
1/ ĐỐI NGOẠI
Trước tiên ta xét về bên ngoài thì rõ ràng là
Trung Quốc đang thất thế so với Mỹ. Sự thất thế rõ ràng nhất là một đồng minh
10 năm nay của Trung Quốc là Nga đã dần gần lại với EU và đạt được những thỏa
thuận từ tạm thời tiến tới vững chắc với Mỹ về vấn đề Trung Đông. Chỉ dấu rõ
nhất là việc Mỹ đã giảm quân sự, ảnh hưởng và bớt ra quyết định tại các khu vực
nóng ở Trung Đông.
Về EU thì hẳn nhiên dù có nhiều bất đồng với
Mỹ về chia chác lợi ích nhưng các nước EU vẫn gần Mỹ hơn Trung Quốc. Cụ thể
nhất là Anh đã đạt được một thoả thuận Brexit đúng thời điểm như nước này tính
toán. Giới quan sát cho rằng EU không ràng buộc Anh nhiều nữa để nước này nhanh
chóng có mặt cùng Mỹ để ngăn chặn Trung Quốc ở Châu Á- Thái Bình Dương. Sau khi
ổn định Trung Đông với Nga thì các nước mạnh trong EU còn lại sẽ đi tiếp theo
sau Anh.
Nghĩa là các đại cường của EU đã có chiến
lược phân công cụ thể ai trước ai sau để gây áp lực dài hạn với Trung Quốc.
Ngoài Nga, EU thì Trung Quốc còn bị áp lực từ
Ấn Độ. Quan hệ với Ấn Độ của Trung Quốc cũng không ổn như Tập mong muốn. Chiến
thuật “móng mèo” sử dụng Pakistan để gây rối khối vùng vịnh Bengal của Trung
Quốc đã đẩy Ấn Độ và các nước vùng Bengal đi quá xa về hướng thù địch. Hậu quả
cuối cùng là khi Ấn Độ đe doạ dùng hạt nhân thì Pakistan không thể nghe lời
Trung Quốc mà gây rối vùng Bengal nhiều hơn.
Tiếp theo là Nhật, là cường quốc châu Á số 2
sau Trung Quốc. Nhật đã thành công trong việc thúc đẩy và lôi kéo các nước nhỏ
tại châu Á dùng dằng với Trung Quốc.
Đóng vai trò trung gian giữa Mỹ và các tiểu
quốc vùng Đông Á, Nhật đã làm tốt vai trò của mình trong việc hình thành các
đồng minh nhỏ chống Trung. Ngay như với Việt Nam, ảnh hưởng chính trị-kinh
tế-văn hoá… của Nhật hiện nay có lẽ chỉ xếp sau Trung Quốc. Ngay cả như vũ khí
thì Việt Nam nhận của Nhật, Nga, Mỹ là một chỉ dấu cho thấy ảnh hưởng của Nhật
tại Việt Nam đã đủ quan trọng.
Như vậy về đối ngoại, Trung Quốc không có
bạn. Bị Nga, Mỹ, EU, Nhật, Ấn Độ bao vây và đẩy lùi chiến lược trên toàn cầu.
Thậm chí mới đây nhất là Nga cũng đã tranh thủ Trung Quốc suy yếu vì “đánh
nhau” với Mỹ, đã bắt đầu đặt chân tới Châu Phi. Putin vừa tổ chức hội nghị với
lãnh đạo 54 nước của lục địa đen này. Sự khôn khéo tính toán của Putin đã đẩy
Tập Cận Bình vào thế bị bỏ rơi. Sợi dây cuối cùng ông Tập bấu víu là Putin đã
bị Putin lạnh lùng cắt đứt.
Tổng kết lại sau gần 10 năm thực hiện quốc
sách “trỗi dậy hoà bình và BRI”, Trung Quốc bị Mỹ đẩy khỏi châu Mỹ. Bị Nga và
EU đẩy khỏi Trung Đông, bị Ấn Độ và Nhật bao vây ở châu Á, và bắt đầu bị Nga
tranh thủ chen chân vào chia bớt châu Phi. Thất thế toàn diện và toàn cục.
Là một quốc gia công nghiệp khổng lồ thì
Trung Quốc cần dầu mỏ. Sự thất thế toàn diện trên các trọng điểm dầu mỏ về địa
chính trị sẽ dẫn đến sự sụp đổ công nghiệp và kinh tế toàn thể. Mất dần các khu
vực dầu mỏ đó buộc Trung Quốc phải quay về giữ chặt biển Đông nhưng liệu có giữ
nổi không khi liên quân Anh-Mỹ sắp thọc mũi kiếm đầu tiên trong lúc chờ sáu đại
cường còn lại trong “bát quốc liên quân” đến sau để kết liễu một mầm mống phát
xít đỏ.
Lá bài tủ cuối cùng mà TQ có thể dùng là vũ
khí hạt nhân để đe dọa thế giới cũng khó khả thi. Chiến lược toàn cầu của tư
bản văn minh trong thời đại mới là đoàn kết nhân loại, tiêu diệt các chủ nghĩa
cơ hội mưu đồ bá quyền độc tài có thể đưa đến cực đoan để ổn định trái đất
và tiến ra vũ trụ. Những bộ óc thiên tài và tinh hoa của tư bản văn minh sẽ
không chấp nhận bất kỳ lời đe dọa nào có thể dẫn nhân loại đến việc chết cùng
nhau.
Trung Quốc buộc phải chuyển hoá qua văn minh
hoặc bị bao vây, tiêu diệt từ từ và phân rã. Sự sụp đổ nhanh chóng của triều
đại Thành Cát Tư Hãn chính là tấm gương hiện nay của triều đại Tập Cận Bình.
2/ ĐỐI NỘI
Bây giờ ta nhìn vào bên trong Trung Quốc. Sức
ép bên ngoài sẽ thành sức ép bên trong. Với sự hội nhập mở cửa gần 50 năm nay
của TQ thì sự tập trung tư tưởng và đường lối của nước này không còn như thời
Mao Trạch Đông. Những hệ phái, những “đảng trong đảng” hình thành dần các đường
dây quyền lực thân Mỹ, thân Nga, thân Nhật, thân EU… nằm bên dưới cái bề mặt
chấp hành mệnh lệnh của ông Tập. Những hệ phái này vì lợi ích riêng của họ, sẽ
bị các thế lực đối đầu với Trung Quốc lôi kéo đi về các hướng khác nhau. Tập
thanh trừng hết thì lấy ai mà làm việc ?
Đó là về chính trị, về kinh tế Trung Quốc thì
các bạn đã có nhiều tin tức về sự khủng hoảng nên tôi không nói. Suy yếu kinh
tế bên trong chỉ là một góc độ, bị đẩy lùi khỏi các khu vực dầu mỏ quốc tế và
BRI còn làm Trung Quốc đánh rơi tiền của mình ở bên ngoài. Bên trong không làm
ra tiền nhiều nữa và tiền đã rải ra bên ngoài mất dần đi thì kinh tế Trung Quốc
sẽ đi về đâu ?
Đó là bối cảnh kinh tế, chính trị, nhân sự vĩ
mô. Chuyện vĩ mô các bạn có thể thấy dễ nhất là việc ông chủ của tập đoàn
Huawei Nhậm Chính Phi vừa có tin đồn loan ra là vẫn dùng IPhone của Mỹ. Đó là
chỉ dấu rõ rệt nhất về lòng trung thành của đội ngũ xung quanh ông Tập.
Ông Nhậm làm ra điện thoại Huawei nhưng đưa
ra một thông điệp là ông không dùng Huawei, cũng là thông điệp về việc các quan
chức của TQ không thấy an toàn và thích thú với những gì họ cống hiến cho Đảng
mặc cái áo hiếu chiến có thể dẫn đến chết chung của Thành Cát Tập Cận Bình hiện
nay.
Bối cảnh như vậy thì ai sẽ bấm nút hạt nhân
khi ông Tập muốn thấu cáy lá bài cuối cùng xuống chiếu ?
Ông Trần
Mẫn Nhĩ (trái) và ông Hồ Xuân Hoa (phải) đều là Ủy viên Bộ Chính trị sinh sau
năm 1960
Bối cảnh bên trong và bên ngoài như vậy đòi
hỏi ông Tập phải ra đi để tránh một cuộc sụp đổ của Trung Quốc đã được thấy
trước. Ông Tập ra đi khi vẫn nắm chặt quân đội, công an và tình báo… là một
điều dĩ nhiên ông không phục. Chính vì để tránh một cuộc khủng hoảng đấu tranh
quyền lực về sau thì việc lựa chọn Trần Mẫn Nhĩ là điều tiên quyết ông Tập cần,
TQ có thể chấp nhận được và phương Tây lẫn phương Đông tạm yên tâm.
Xét như vậy, tin đồn ông Tập rời ghế là đầy
đủ điều kiện cần và đủ sẽ xảy ra. Cũng là chấm dứt một đường lối bá quyền phát
xít độc tài để Trung Quốc thay đổi. Tôi tin là TQ sẽ hiểu ý và dưới sức ép của
tư bản tinh hoa mà thay đổi dần theo.
Đã đến lúc VN phải ra quyết định và quyết tâm
thay đổi mình một khi TQ sắp đến phải để Tập ra đi khi quyền lực cá nhân vẫn
còn mạnh.
Nguồn: FB Minh Hữu Quang
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire