Chú hai Ngọt và dì tư Canh (theo cách gọi thông thường của người dân địa
phương) là một cặp vợ chồng hiền lành chất phát mà hầu hết mọi người dân trong
làng đánh cá xã Phước Hải thuộc quặn Đất
Đỏ, tỉnh lỵ Bà Rịa hết lòng thương mến.
Từ các thế hệ ông, cha của chú hai Ngọt cũng như của dì tư Canh, gia đình đã
nghèo và đến đời của hai người thì cái khó, cái nghèo cũng cứ vẫn còn đeo
đuổi.....
Khi còn nhỏ, chú hai Ngọt chỉ được đi học cho đến tạm biết đọc biết viết sơ
sài chữ Quốc Ngữ rồi ở nhà giúp đỡ cha mẹ trong nghề đi biển chài lưới... còn
dì tư Canh thì hoàn toàn "dốt đặc
cán mai" vì gia đình quá nghèo khổ, từ nhỏ đã phải ra đồng cùng cha
cùng mẹ trong việc cấy cày.... Cùng với các người trai trẻ trong làng, qua các
dịp hội hè đình đám, được các bậc trưởng thượng kể cho nghe những câu chuyện
qua sách vỡ tiểu thuyết, câu chuyện "Chúa
Tàu Kim Quy" của ông Hồ Biểu Chánh đã ăn sâu vào đầu óc của chú hai
Ngọt, đã làm cho chú hai Ngọt say mê thích thú với nhiếu ước mơ sẽ được giàu
sang như nhân vật chánh trong câu chuyện đã được Mạc Thiên Tứ (con cháu của ông
Mạc Cửu) chỉ cho một kho tàng đầy vàng ngọc
châu báu và trở nên giàu sang.... Nhưng đó chỉ là Ước Mơ.
Khi lớn lên, nên bề gia thất, chú hai Ngọt lấy dì tư Canh về làm vợ và có
được bốn đứa con, theo thứ tự hai gái hai trai lần lượt cứ năm một sinh ra đời
trong cảnh khó khăn thiếu trước hụt sau… nhưng chú hai Ngọt vẫn có những ước mơ của riêng mình mà chú bèn đặt tên
cho các con qua bốn chữ: HỐT, NGỌC, LƯỢM, VÀNG.
Trước đây, dưới thời Cộng Hòa, dưới thời Quốc Gia, gọi là gia đình nghèo
khó không bằng ai, nhưng ngày ngày cũng có được hai bữa ăn với rau dưa tôm cá
thịt dầu….sáng sáng ra phố chợ Phước Hải uống cà phê, ăn hủ tíu, ăn xíu mại,
bánh tiêu giò chó quẩy ở quán chú Tửng..... còn phần con Hốt, con Ngọc, thằng Lượm,
thàng Vàng thì đều được cấp sách đến trường học hành đàng hoàng như hầu hết mọi
đứa trẻ trong làng...Từ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, đất nước được gọi là "đã được hoàn toàn Giải Phóng và Thống
Nhất "... nhân dân Việt Nam Anh Hùng đã đánh cho "Mỹ Cút Ngụy Nhào"… thì thằng Cưởng, thằng Bánh, con Ớt,
con Chanh, trước đây bỏ nhà, bỏ làng đi theo Việt Cộng, đi theo Cộng Sản, bây
giờ còn sống sót trở về làng Phước Hải, làm việc trong Ủy Ban Nhân Dân Xã bên
cạnh một ông người Bắc lạ hoắt không
biết từ đâu đến được gọi là "Đồng
Chí Bí Thư"… thằng Cưởng, thằng
Bánh, con Ớt, con Chanh đã tỏ ra
hống hách, coi mọi người trong làng trong xã không một ai ra gì kể cả những người
đáng tuổi ông bà cha mẹ của chúng nó...Thật... đúng là Đổi Đời ! Tụi nó tự cho mình là những người có công với Cách
Mạng, là người của Đảng, có quyền và có bổn phận đứng ra điều hành việc làng
việc nước để đem lại công ăn việc làm, đem lại cơm no ấm áo cho mọi người trong
một cái chế độ Mới gọi là Chế Độ Xã Hội Chủ Nghĩa...
Hàng ngày, thằng Cưởng, thằng Bánh, con Ớt, con Chanh, lưng đeo súng lục,
cánh tay đeo băng đỏ, luôn luôn có ông Đồng Chí Bí Thư người Bắc bên cạnh,
chúng nó thay phiên nhau cầm máy phóng
thanh sang sảng nói những câu, những chữ lạ hoắt mà hồi nào giờ dân chúng làng
Phước Hải nầy chưa bao giờ được nghe nói đến như: "Nhân Dân Làm Chủ, Đảng Lãnh Đạo, Nhà Nước Quản Lý, nông dân làm
chủ ruộng đồng, công nhân làm chủ nhà máy…Xã
Hội Chủ Nghĩa Không Có Người Bóc Lột Người…"
Làm Theo Năng Lực, Hưởng Theo Nhu Cầu…Bác Hồ Vĩ Đại Sống Mãi Trong Sự
Nghiệp Của Chúng Ta... "và còn không
biết bao nhiên câu, bao nhiêu chữ khó hiểu khác... mà người dân trong xã Phước
Hải tự hỏi rằng" không biết cái đám Cưởng, Bánh, Chanh, Ớt, chúng nó
có hiểu những câu, những chữ mà hàng ngày chúng nó đã khua tay, hùng hổ
mạnh miệng phát biểu hay không ? Vì có
một lần, cậu tám Ngọ đến Ủy Ban Nhân Dân Xã xin giấy phép đi thăm người nhà ở
gần Cầu Long Hương thưộc trung tâm Long Lễ, con Chanh cầm tờ giấy phép của cậu
tám Ngọ lên đọc nhưng nó đã "cầm ngược
đầu tờ giấy phép giả vờ đọc"... điều đó chứng tỏ rằng "hiện nay con Chanh vẫn chưa biết đọc
chữ Quốc Ngữ " mà vẫn còn là thành
phần dốt nát mù chữ vậy...
Và từ đó, cái gí cũng là "của
chung, của hợp tác xã và mọi người ai
cũng là chủ..." nhưng gia đình
của chú hai Ngọt, dì tư Canh cùng bốn con Hốt Ngọc Lượm Vàng cũng như tất cả
mọi người dân trong làng Phước Hải thì đời sống lại càng nghèo khổ khốn khó hơn
lên...ngày ngày chỉ duy nhất có hai bữa ăn, một bữa cháo và một bữa cơm độn với
khoai... không có thịt cá.... đặc biệt hơn nữa là mua một lít dầu, mua một cây
đinh cũng phải "xếp hàng và đăng ký
"...
Và cũng từ đó, ngày nào cũng có người từ
Sài Gòn, từ các nơi khác kéo nhau đến các làng ven biển mua ghe, hùn hạp đóng ghe, tàu
để Vượt Biên trốn đi nước ngoài tìm Tự Do. Nhờ nhà có ghe và biết nghề đi biển
mà cả nhà của chú hai Ngọt, dì tư Canh và bốn con Hốt Ngọc Lượm Vàng đã được
các gia đình người Hoa Kiều từ Sài Gòn "xuống
móc nối cùng nhau vượt
biên trốn đi nước ngoài và tất cả
đã thành công đến được bến bờ TỰ DO ".
Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ mà
những người Tỵ Nạn Cộng Sản Việt Nam thường gọi một cách nôm na là nước Mỹ, là
xứ Cờ Hoa... đây đúng là một nơi "Thiên
Đàng của Tiền Bạc và Tình Yêu" cũng là "Địa Ngục của Lao Động"… Ở đây người ta "Dư Ăn nhưng Thiếu Ngủ". Nhưng
không sao, vì giữa cái Ăn và cái Ngủ, người ta thích cái ăn hơn, vì từ xưa tới
nay, người ta thường Chết vì thiếu ăn hơn là chết vì thiếu ngủ.
Ở xứ Cờ Hoa Mỹ, có đủ mọi
việc cho đủ mọi giai tầng trong xã hội: Những người có bằng cấp cao thì làm
những công việc nặng về trí óc dành cho người trí thức. Những người ít học thì
cũng không thiếu gì việc làm, muốn làm
bao nhiêu ngày, bao nhiêu giờ cũng được bất kể ngày đêm, chẳng hạn như thành
phố sòng bạc Las Vegas Quốc Tế, sinh hoạt hai mươi bốn giờ trên hai mươi bốn
giờ, điện đóm sáng rực một vùng trời bao la mà có người nói rằng: (không biết
có đúng không?) "Số lượng điện ở đây
xài một ngày một đêm bằng cả nước Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa xài trong hai tháng
".
Và cũng từ cái đất địa nầy
của Xứ Cờ Hoa, đã có nhiều người Tỵ Nạn Cộng Sản Việt Nam đến đây với hai bàn
tay trắng, sau hơn bảy, tám năm làm việc cật lực ngày đêm đã trở thành những Tỷ
Phú, Triệu Phú trong Cộng Đồng Người Việt Nam tại Hải Ngoại như các ông Trần
Dũ, Vĩnh Hiệp Phong, Khương Văn Huấn....
và còn nhiều người khác nữa....
Cũng như hầu hết những người
Tỵ Nạn Việt Nam khác, gia đình của chú hai Ngọt, dì tư Canh và các con đã đến
Xứ Cờ Hoa với hai bàn tay trắng, cũng lao đầu vào Địa Ngục Lao Động để tìm
Thiên Đàng của Tiền Bạc và Tình Yêu.
Thế nhưng Mưu Sự Tại Nhân
mà Thành Sự Tại Thiên và sức người thì có hạn: chú hai Ngọt, dì tư Canh chỉ làm
được những công việc nhẹ là cắt chỉ và vắt sổ tại nhà....còn Hốt Ngọc Lượm Vàng thì
đi may ngày may đêm tại các xưởng may và nhiều lúc đã ngủ gục trên các dàn máy
mà không hề hay biết... Thật là vô cùng gian nan trong lúc khởi đầu ...
Đối với chú hai Ngọt và dì
tư Canh thì bây giờ đã mản nguyện lắm rồi. Cuộc sống không còn phải lo bữa cháo, bữa khoai độn cơm
không thịt cá như hồi còn ở Việt Nam: "Cắt
chỉ, vắt sổ tại nhà, công việc được làm theo Năng Lực mà thực sự hưởng theo Nhu
Cầu. Khi nào cảm thấy khát nước thì vào mở tủ lạnh lấy Coca, nước ngọt đủ loại,
bia, rượu, cà phê, trà, sữa... uống tùy thích không giới hạn. Khi nào cảm thấy
đói bụng, muốn ăn thì không thiếu gì các thứ thịt bò, thịt heo, thịt gà, tôm,
cua, cá.... có thể gọi điện thoại cho các tiệm ăn đặt hàng cho người mang thức ăn đến tận nhà như phở,
hủ tíu, cơm bát bửu, bún bò Huế..." cả các món Pizza của Ý Đại Lợi và
các món ăn bản xứ Hoa Kỳ như Gà Ken Tucky, Mac
Donald… thêm vào đó vừa làm việc vừa nghe Tuấn Vũ hát bài Người Yêu Cô
Đơn, Hoa Sứ Nhà Nàng... hay nghe Chế Linh hát bài Thành Phố Buồn, Mười Năm Tình
Cũ…như vậy thì chú hai Ngọt và dì tư Canh còn mơ ước gì hơn nữa. Đúng là đang ở
trên Thiên Đàng..
Còn phần con Ngọc thằng
Vàng thì hình như đất địa nầy "không
thích hợp" với chúng nó hay sao? Xứ Cờ Hoa với nhiều mõ Vàng, mõ Đá
Quý đã "Ghen" với tên của
chúng nó…cho nên con Ngọc thằng Vàng thường hay bệnh đau... đi làm chỉ đủ ăn đủ
mặc... nhưng tính tình rất hiếu thảo với cha mẹ, thương mến anh chị em và rất
chân tình với bạn bè láng giềng đồng hương. Con Hốt, thằng Lượm thì được "Tổ Đãi", cho nên sau một thời
gian khó khăn lúc đầu, bây giờ việc làm ăn trở nên khắm khá và giàu có hơn
người.
Người ta thường bảo rằng: "Bần Cùng Sinh Đạo Tặc và Phú Quý Sinh
Lễ Nghĩa", nhưng con Hốt, thằng Lượm thì hoàn toàn trái ngược, từ ngày
chúng bắt đầu giàu sang thì cũng là lúc chúng nó trở nên "Bất Nghĩa Bất Nhân", vô phép, vô
tắc, hổn láo, khinh khi chú hai Ngọt, dì tư Canh, con Ngọc, thằng Vàng và với
cả những người Đồng Hương Việt Nam...Con Hốt, thằng Lượm quyết định dọn nhà ra
ở riêng không ở chung với chú hai Ngọt, dì tư Canh và con Ngọc, thằng Vàng
nữa... đồng thời chúng nó cùng
hùn vốn mở xưởng may riêng và tự đứng ra làm những ông bà Chủ Lớn.
Qua sự cố vấn của một số
luật sư Việt Nam danh tiếng tại Thủ Đô Tỵ Nạn Tiểu Sài Gòn: Hai chữ đầu của hai
tên Hốt, Lượm ghép vào nhau để lấy tên cho công ty (Hốt: HO; Lượm: LU) tức là HOLU COMPANY, gọi tắt là HOLUCO.
HOLUCO, một cái tên nghe
thật lạ và thật đẹp mà những tên tài phiệt Mỹ, tại phiệt Mễ khi nghe đến phải
giật mình và tưởng rằng đây là một công ty lớn của giới tài phiệt Nhật Bản, Đại
Hàn, Đài Loan hay Singapore gì đó...chứ không thể nào là công ty của người Việt
Nam, Việt Nam một trong những nước được xem như nghèo nhất thế giới hiện nay.
HOLUCO đã tưng bừng khánh
thành và sau 3 năm hoạt động đã thuê mướn hơn 500 nhân viên (gồm cả nhân viên
Hành Chánh lẫn Công Nhân) với đủ mọi sắc dân Việt Nam, Lào, Cam Bốt, Trung Hoa,
Mễ Tây Cơ và kể cả người Mỹ trắng lẫn đen, nhưng đa số vẫn là người Đồng Hương Việt
Nam... và cũng sau hơn 3 năm hoạt động, số tài chánh thu nhập đầu tư đã hơn 500
triệu dollars hàng năm… "Bà chủ Hốt
và ông chủ Lượm được mệnh danh là những Tỷ Phú Việt Nam tại Hoa Kỳ". Nhưng
có một điều thật đáng buồn là con Hốt và thằng Lượm không một lời liên lạc thăm
hỏi và giúp đỡ gì cho chú hai Ngọt dì tư Canh và con Ngọc thằng
Vàng. Chính con Ngọc thằng Vàng phải đi làm hảng may cho ông bà Hứa Liều
và ông bà Tăng Quảng và lảnh vải về cho chú hai Ngọt vá dì tư Canh làm tại nhà.
Con Hốt thằng Lượm bây giờ
hoàn toàn "Lột Xác", hình
như chúng nó không còn coi chú hai Ngọt, dì tư Canh và Ngọc, Vàng là người nhà
nữa… Những người Đồng Hương Việt Nam cùng vượt biên, cùng ở đảo, cùng định cư ở
Mỹ cùng lúc với gia đình chú hai Ngọt dì tư Canh bàn tán xôn xao và hết lời lên
án những hành động bất nhân bất nghĩa của con Hốt thằng Lượm.
Những lúc rổi rãnh có dịp
gặp nhau, nhất là những khi tại nhà của chú hai Ngọt dì tư Canh thì các Đồng
Hương Việt Nam tha hồ mà chửi rủa con Hốt thằng Lượm, nhưng mỗi lần như thế thì
chú hai Ngọt và dì tư Canh luôn luôn bênh vực cho con Hốt thằng Lượm và coi
như không có chuyện gì xảy ra trong gia
đình mình.
Trong số những công nhân
làm việc cho HULOCO, có một cậu thanh niên đẹp trai, lực lưỡng khỏe mạnh người
quê quán vùng Núi Bửu Long tỉnh Biên Hòa tên là Vô, NGUYỄN VĂN VÔ, một nam công
nhân chuyên ráp tay áo cho các loại áo đặc biệt của hảng may đã lọt vào cặp mắt
xanh của bà chủ Hốt. Đồng thời, trong giới nữ công nhân, có một cô thôn nữ trẻ
đẹp hiền lành, làm việc siêng năng, quê quán ở Cồn Phó Quế tỉnh Long Xuyên đã
làm rung động con tim đang tìm tình yêu của ông chủ Hốt, đó là cô Hoài, TRẦN
THỊ HOÀI.
Sau nhiều năm miệt mài nơi
thương trường, bây giờ bà chủ Hốt, ông chủ Lượm là những người đang có trong
tay hàng tỷ dollards, tiền rừng bạc biển không sao kể siết và lúc nầy là lúc
phải nghĩ đến Tình Yêu, phải tìm người chăn gối để cùng nhau thừa hưởng cái gia
tài khổng lồ mà có lẽ ăn xài đến thêm ba đời.... con, cháu, chít cũng không
hết...
Việc gì đến thì phải đến.
Không giống như những người Việt Nam khác trong Cộng Đồng Việt Nam Tại Hải
Ngoại, đa số (dĩ nhiên là không phải toàn thể), mỗi lần tổ chức đám cưới, sinh
nhựt là một dịp để "Kiếm Lời"
như một dịch vụ thương mại trên thương trường.
Bà chủ Hốt và ông chủ Lượm
hoàn toàn làm khác thiên hạ, chơi bạo lấy tiếng sang bằng cách cả hai tổ chức đám cưới cùng lúc và đặc
biệt hơn nữa là trang trọng thông báo trong Thiệp Mời là "Không nhận Tiền, Quà Tặng cho hôn lễ" Không nhận Tiền,
Quà Tặng dành cho hôn lễ của tất cả các khách mời. Thêm vào đó, những thân hữu,
khách mời ở xa trên kháp thế giới được đài thọ vé máy bay khứ hồi và khách sạn,
ăn uống trong suốt thời gian lưu trú để tham dự đám cưới. Còn những người ở gần
thì có xe đưa rước đến tận nhà.
Lần đầu tiên trong Lịch Sử
Di Dân tại Hoa Kỳ, có một đám cưới của người gốc ngoại quốc được tổ chức như thế mà lại là người
Việt Nam thì thật là vô cùng VẺ VANG DÂN VIỆT.
Số người tham dự đám cưới
dự trù lên đến 5000 người. Tất cả những nhà hàng Việt Nam lớn, nhỏ ở khu vực
Tiểu Sài Gòn, cộng thêm một số nhà hàng Á Châu khác đều được đặt trước dành
riêng đặc biệt cho ông bà chủ Lượm, Hốt.
Một cái đám cưới có một
không hai trên cõi đời nầy được kéo dài liên tục trong vòng 24 giờ đồng hồ, từ
10 giờ sáng ngày hôm trước cho tới 10 giờ sáng ngày hôm sau. Hầu hết các ca sĩ,
các băng nhạc Việt Nam nổi tiếng trong Cộng Đồng Việt Nam tại Hoa Kỳ đều được
mời đến trình diễn (với thù lao thuộc
loại cao) để thay phiên nhau, liên tục giúp vui cho quan khách tham dự đám
cưới. Điều gây chú ý nhất cho quan khách tham dự đám cưới là tại tất cả các nhà
hàng dành cho hôn lễ, tên họ của các chú rể, cô dâu, từng cặp được kết thành
bằng những thỏi vàng Kim Thành loại 24 ca-ra ở trước cửa ra vào: LÊ THỊ HỐT +
NGUYỄN VĂN VÔ & LÊ VĂN LƯỢM + TRẦN THỊ HOÀI .
Việc chọn ngày lành tháng
tốt cho hôn lễ do một thầy tướng số người Việt gốc Hoa ở Chợ Lớn trước năm
1975, hiện ông đang sống định cư ở khu Chinatown, Los Angeles, đã "Bốc Quẻ và Đề Nghị", đó là thầy
tên TĂNG THÊM TÀI và người được mời là Trưởng Ban Tổ Chức Hôn Lễ là ông bà chủ
nhân tiệm vàng THIÊN TƯỜNG đến từ Canada.
Trong số quan khách phát
biểu lời chúc mừng, lời phát biểu của Giáo Sư Tiến Sĩ tên TÔN THẤT ĐỨC đến từ
Pháp Quốc đã làm cho mọi người giật mình sửng sốt mà thoạt tiên không ai chú ý
và nghĩ tới.
Giáo Sư Đức đã phát biểu
một cách trang trọng như sau: "Kính thưa
quý vị, xin quý vị hãy chú ý nhìn kỷ, chỉ cần ghép tên các cô dâu chú rễ vào
nhau thành từng cặp thì quý vị sẽ thấy ngay ra rằng họ sẽ là những người Giàu
Sang nhiều đời và Tôi nghĩ rằng đây cũng là" Ý Trời", đó là HỐT VÔ
và LƯỢM HOÀI. Quý vị đã nhìn thấy
chưa, thưa quý vị ?"
Có một điều thật đáng
trách và không thể tha thứ là con Hốt, thằng Lượm đã không mời chú hai Ngọt dì
tư Canh, con Ngọc thằng Vàng tham dự đám cưới của chúng nó... có lẽ chúng nó sợ
"Mất Mặt" với mọi người vì
có cha mẹ anh em không phải là những người giàu sanh danh giá. Thật là Bất Nhân
và Bất Nghĩa vô cùng ! Trái lại, để giữ thể diện cho con Hốt thằng Lượm, một tuần lễ trước ngày đám cưới,
chú hai Ngọt dì tư Canh và Ngọc, Vàng đã
mua vé máy bay trở về Việt Nam thăm lại làng đánh cá Phước Hải quận Đất
Đỏ, Bà Rịa sau nhiều năm dài xa cách....
Đúng ngày đám cưới tại Mỹ
thì tại Việt Nam, ở làng Phước Hải, chú hai Ngọt dì tư Canh và 2 con đã bỏ ra
1000 dollards để tổ chức một buổi lễ cúng đình nhầm tạ ơn đối với Thánh Thần
Thổ Địa và mời tất cả bà con trong làng đến tham dự.
Chính quyền Cộng Sản địa phương
không thích những chuyện "duy linh
thần thánh", nhưng lần đầu tiên kể từ ngày "Miền Nam được Hoàn Toàn Giải Phóng", sau một thời gian
thật dài, có một gia đình Việt Kiều từ nước ngoài về thăm quê hương, bỏ tiền ra
để cho dân chúng trong làng trong xã có được một bữa thịt, rượu hả hê và quý vị
đồng chí trong Ban Lãnh Đạo Xã có được một ít tiền bỏ túi riêng thì cũng là
điều tốt cho làng nước mà thôi.
Nhân dịp nầy, gia đình chú
hai Ngọt nghe người trong làng trong xã kể lại: Sau hơn mười năm dưới chính thể
Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa, đất nước cần phải văn minh tiên tiến để theo kịp
trào lưu của thế giới, chính quyền cần phải có những người đầy đũ khả năng về
mọi mặt để điều hành lãnh đạo việc làng xã, do đó, thằng Cưởng, thằng Bánh, con
Ớt, con Chanh, mỗi đứa được cấp cho "một
tấm Giấy Khen" và được cho phục viên về sống một đời sống bình thường
như mọi người dân chân chính trong làng Phước Hải......
Thằng Bánh bây giờ làm
nghề sửa, vá xe đạp ở Cầu Long Hương gần Chợ Bà-Rịa cũ. Thằng Cưởng bị phục
viên, bất mãn chế độ, uống rượu chửi rũa tùm lum lên nên bị bắt đưa đi "học tập cải tạo" ở Rùng Lá
không biết đến ngày nào mới được thả về. Con Ớt, vượt biên trốn đi nước ngoài, không may mắn, ghe bị
chìm, xác trôi vào miệt Nước Ngọt, người nhà phải đến nhận diện xác và đem về
chôn ở Phước Hòa Long.
Con Chanh thì bây giờ nửa
khùng nửa điên, nửa khóc nửa cười, áo quần rách rưới, một thời lang thang đầu
đường xó chợ, có lúc ăn cả đất cát, ăn cả cứt do nó ỉa ra... và hiện nay thì
người nhà phải cột chân cột tay nhốt trong nhà không cho ra trường và ở trong
tình trạng chờ chết mà thôi... còn ông Đồng Chí Bí Thư người Bắc thì bị thằng
sáu Khuôn tức thằng sáu Mặt Ngựa nó đâm chết ở Đồn Con Ó cũ và thằng sáu Mặt
Ngựa nó bỏ trốn đi nước ngoằi... nghe đâu bây giờ thằng sáu Mặt Ngựa nó ở bên Úc...làm
nghề "Chia Bài" cho các
sòng bạc Casino... người dân Phước Hải có gặp nó về Sài Gòn chơi và tiêu xài
tiền bạc có vẻ "hào phóng và phung
phí" lắm... gặp lại người Phước Hải ở Sài Gòn là nó "chiêu đải " thật tận tình và
nó có hứa là trong tương lai nó sẽ trở về thăm làng Phước Hải…Làng đánh cá
Phước Hải bây giờ thật là cả một sự "ĐỔI
ĐỜI", vật đổi sao dời....
Sau ngày đám cưới của tụi
Hốt, Lượm thì HOLUCO càng ngày càng phát đạt hơn lên, số tài chánh thu nhập bây
giờ không còn tính bằng con số Triệu mà phải tính bằng con số Tỷ dollards và
nổi tiếng khắp nước Mỹ.
Qua ý kiến của một số "Trí Thức Háo Danh" trong Cộng
Đồng Việt Nam tại Hoa Kỳ, HOLUCO đang nổi tiếng khắp nước Mỹ, nhưng muốn cho
được VẺ VANG DÂN VIỆT và phải nghĩ rằng một ngày nào đó, với tiền rừng biển bạc
trong tay, với một nơi mà mọi thứ được đánh giá bằng tiền, bằng dollards thì
những người như ông bà chủ Lượm, Hốt có thể ra ứng cử và có thể trở thành những
Nghị Viên, Dân Biểu, Thượng Nghị Sĩ, Thống Đốc các tiểu bang và thậm chí có thể
trở thành Tổng Thống của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, cho nên đề nghị HOLUCO nên có
một cái tên thật đẹp, thật xứng đáng, đầy đũ ý nghĩa cho sự giàu sang danh giá
vàng son của một thời đã qua… Để thể hiện cho sự gặt hái kết quả vĩ đại không
tiền khoáng hậu về vấn đề tài chánh của HOLUCO, rất nhiều đề nghị được đưa ra
và cuối cùng HOLUCO được đổi ra tên mới rất nổ là THÀNH CÔNG CÔNG TY. Thành
Công Công Ty với nguyên vẹn toàn bộ chữ Việt Nam, không cần viết tắt, viết gọn,
nguyên vẹn toàn bộ để nói lên niềm tự hào của dân tộc Việt Nam. Do đó bà chủ
Hốt có tên mới là bà LÊ THỊ THÀNH và ông chủ Lượm có tên mới là LÊ VĂN CÔNG.
Một buổi lễ đổi tên HOLUCO
ra THÀNH CÔNG CÔNG TY được tổ chức vô cùng trọng thể với số quan khách tham dự
hơn 1000 người. Trong đó, về phía bản xứ Hoa Kỳ có các đại điện của Tổng Thống,
Lưỡng Viện Quốc Hội, hai đảng Dân Chủ, Cộng Hòa, Thống Đốc của 51 tiểu bang
toàn nước Mỹ… Riêng tại tiểu bang
California thì có sự hiện diện của chính quý vị Thống Đốc, Nghị Sĩ, Dân Biểu và
toàn thể các Nghị Viên các cấp Việt, Mỹ...Về phía Cộng Đồng Việt Nam tại Hải
Ngoại và đặc biệt tại Hoa Kỳ thì tất cả quý vị Chủ Tịch, Đại Diện các tổ chức
hội đoàn lớn nhỏ đều có mặt. Các Cộng Đồng Người Việt tại Âu Châu, Úc Châu, Gia
Nã Đại, Nhật Bản thì cử các đại điện tham dự với sự đài thọ tài chánh hoàn toàn
về mọi mặt của THÀNH CÔNG CÔNG TY. Riêng
người viết bài nầy được THÀNH CÔNG CÔNG TY mời tham dự với tư cách "CÁ NHÂN" (lý do là người viết
bài nầy có một thằng em trai út làm chủ một cơ sở MASSAGES ở vùng Tiểu Sài Gòn,
và thằng em nầy đã được bà chủ Hốt chiếu cố
vì có tay nghề Đấm Bóp thật điêu
luyện... cho nên thằng em xin một ân huệ
cho anh mình sang Mỹ vừa thăm gia đình vừa du hí... và do đó mới biết chuyện mà
viết được bài viết nầy hầu đem lại niềm vui cho quý vị trong một vài trống
canh... Xin lỗi và xin thông cảm... nếu có viết quá tay và hơi nổ....)
Buổi lễ "ĐỔI TÊN" đã tiến hành theo
đúng chương trình nghị sự và mang lại kết quả tốt đẹp. Thử hỏi có công ty
thương mại nào tại Hoa Kỳ nầy của người gốc ngoại quốc mà được sự ưu ái to lớn
như vậy của chính quyền bản xứ Hoa Kỳ ? Thật là vô cùng VẺ VANG DÂN VIỆT.
Trên bầu trời California,
những chiếc khinh khí cầu khổng lồ mang tên THÀNH CÔNG CÔNG TY bay lượn liên
tục suốt hai ngày cuối tuần của tuần lễ Đổi Tên để quảng cáo với dân chúng.
Thật là một niềm hãnh diện lớn lao cho người Việt Nam tại Hải Ngoại qua THÀNH
CÔNG CÔNG TY tại tiểu bang California.
Theo báo cáo của Cảnh Sát
thì trong hai ngày cuối tuần đã có hơn 200 tai nạn xe hơi xảy ra tại tiểu bang
Cali do những người lái xe bất cẩn gây nên vì họ vừa lái xe vừa ngước mặt lên trời nhìn khinh khí cầu của THÀNH CÔNG
CÔNG TY. Nhưng đó chỉ là những việc nhỏ không sao cả, tai nạn xe cộ là việc của
Cảnh Sát và các hảng Bảo Hiểm và luật sư.... chuyện đó không liên quan gì đến THÀNH CÔNG CÔNG
TY... Trong tương lai có thể sẽ có những Phi Thuyền Không Gian mang tên THÀNH CÔNG
CÔNG TY bay vào vũ trụ hoặc bay lên Hỏa
Tinh để mang lại niềm hảnh diện lớn lao cho Việt Nam.
Không hiểu vì lý do gì,
sau 6 tháng hoạt động kể từ ngày có tên mới, Thành Công Công Ty từ từ bắt đầu
xuống dốc: công nhân hàng loạt bỏ Thành Công Công Ty sang làm việc
cho các hảng khác, công nhân, nhân viên hành chánh của bị tai nạn xe
chết, bị bệnh chết... những chuyện tang thương xảy ra trong gia đình các công
nhân Việt Nam như chồng dùng súng bắn chết vợ vì đi làm đêm bị bệnh về nhà sớm
bắt gặp vợ ngoại tình với Mỹ Đen... vợ dùng dao to đâm chết chồng vì khám phá
ra chồng mình gạt vợ con đem tiền về Việt Nam nuôi gái tơ mà còn mang bệnh sida
về truyền qua cho vợ... xưởng may gây tai nạn chết người... xưởng may bị
cháy... bị trộm cắp... bị khám phá chứa cần sa, vũ khí bất hợp pháp... quần ào
khi may xong, giao hàng thì bị trả lại hàng loạt vì không đúng tiêu chuẩn... và
còn không biết bao nhiêu tai nạn khác thật vô cùng bất lợi xảy ra cho Thành
Công Công Ty. Bà chủ Thành và ông chủ Công điên đầu tìm hiểu và nghiên cứu các
biện pháp hầu cứu vãn cho sự "xuống
dốc không phanh" của công ty, nhưng cuối cùng cũng đành bó tay: " THÀNH CÔNG CÔNG TY TUYÊN BỐ PHÁ SẢN
và ĐÓNG CỬA ".
Không biết bao nhiêu Chiêm
Tinh Gia, Thầy Tướng Sớ, Địa Lý, Bốc Sư.... thuộc mọi sắc dân đã được bà chủ
Thành ông chủ Công mời đến để tìm nguyên nhân của sự Phá Sản của công ty... nhưng
tất cả đều giơ tay lên trời và đầu hàng Thượng Đế. Chuyện phá sản của Thành
Công Công Ty là một chuyện dài nhiều tập được các báo Việt Ngữ ở Hoa Kỳ đăng
hàng ngày và không biết đến bao giờ mới chấm dứt... Câu chuyện nầy cũng giống
như câu chuyện "Người
lấy Khỉ ở Cà Mau" đăng trên báo Sài Gòn Mới của bà Bút Trà và thập
niên 50, 60 ở Việt Nam trước đây…
Vào các quán ăn, vào các
phòng mạch bác sĩ vào các siêu thị... thò tay lấy báo Việt Ngữ lên xem, báo nào
cũng bàn về sự phá sản của Thành Công Công Ty và bàn về cuộc sống thương trường
và tánh tình, cách sống của ông bà chủ của công ty Thành Công.
Thầy Vương Chấn Quốc
(người Việt gốc Hoa), trước năm 1975 du học ở Đài Loan. Sau biến cố 30.4.1975
thầy xin định cư tại Pháp. Nhân một chuyến Mỹ Du thăm gia đình, trong lúc ngồi
uống cà phê ở quán Sex- Girl ở Tiểu Sài Gòn, lắy một tờ báo Việt Ngữ lên xem...
Thầy thấy ra ngay nguyên
nhân phá sản của Thành Công Cơng Ty và Thầy được mời gặp ngay ông chủ Công và
bà chủ Thành ở Los Angeles. Thầy Vương Chấn Quốc trịnh trọng nói: "Kính thưa ông bà, ông bà đã vô tình bỏ
đi Hồng Ân của Thượng Đế đã dành cho ông bà...hai tên HỐT, LƯỢM mà cha mẹ đặt
cho đã rất phù hợp với xứ Mỹ... rồi khi ông bà lập gia đình... hai tên của người
phối ngẩu là VÔ và HOÀI... tất cả 4 tên cùng ghép lại thành ra HỐT VÔ và LƯỢM
HOÀI. Tự nhiên khi ông bà nghe lời người khác đổi tên mà KHÔNG XIN PHÉP CHA MẸ mà còn đổi thành
2 tên THÀNH, CÔNG và khi ghép lại với
người phối nẩu thì trở nên VÔ THÀNH và HOÀI CÔNG... Thật
là vô cùng tai hại mọi thứ đều trở thành KHÔNG THÀNH và HOÀI CÔNG...sao, ông bà
có nhận ra chưa ?
Để cứu vãn mọi việc xin ông bà hãy làm lại mọi việc
theo thứ tự như sau: "Trước
tiên đến xin TẠ LỖI với cha mẹ và xin được đặt tên lại là HỐT và LƯỢM, sau đó đến
ngay ngân hàng xin vay tiền để tái lập
công ty mang tên HOLUCO và Tôi tin mọi
việc sẽ diễn biến tốt đẹp. Xin chào và chúc ông bà Thành Công ".
Con Hốt thằng Lượn giật
mình choáng váng như tẩu hỏa nhập ma khi nghe như trên. Nhưng vẫn với lòng tham
không đáy, thay vì đến Norh Hill gặp cha mẹ để tạ lỗi và xin lại tên thì vội vã
lái xe ngay về Garden Grove lo việc vay tiền… chuyện tạ lỗi sẽ tính sau. Trên
xa lộ từ Los Angeles về Garden Grove, lái xe trong lúc đổi ranh đường thì bị một
chiếc xe vận tải hạng nặng chở sắt do mợt thằng Mỹ Đen lái đụng phải và gây nên
tai nạn chết người: Cả con Hốt lẫn thằng Lượm đều bị chết, thân xác của cả hai
đều bị kẹt trong xe và nát bấy nhầy nhưng đôi mắt của cả hai cứ mở trừng trừng
không nhắm lại được mặc dù đã chết. Người xưa có nói: "những kẻ lừa thầy, phản bạn, bất hiếu với cha mẹ, bất nghĩa với
anh em thì thường sẽ bị Trời phạt chết không nhắm mắt thân không toàn thây"…
Con Hốt và thằng Lượm chắc nằm trong trường hợp nầy đây.
Chú hai Ngọt, dì tư Canh,
con Ngọc, thằng Vàng vội vã đến nhà xác thành phố thăm gặp con Hốt và thằng
Lượm một lần cuối. Chú hai Ngọt và dì tư Canh đưa tay vuốt mắt cho con Hốt,
thằng Lượm và nói nhỏ: "Ba Má tha
lỗi cho các con... các con hãy đi trong bình an".
Đôi mắt của Hốt, Lượm đóng
lại và chúng nó đã vĩnh viễn ra đi. THÀNH CÔNG CÔNG TY không còn nữa. HOLUCO
của người Việt Nam ở làng đánh cá Phước Hải, quận Đất Đỏ tỉnh Bà-Rịa đã một
thời làm VẺ VANG DÂN VIỆT.
Ba-Lê, mùa Thu năm
1988.
Huy-Phong
(Nguyễn Vân Xuyên)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire