Noguchi Hideyo
(1876-1928), tên cúng cơm là Noguchi Seisaku là một nhà vi khuẩn học lỗi lạc
của Nhật Bản, người đã phát hiện ra tác nhân của bệnh giang mai vào năm 1911.
Ông sinh năm 1876 tại
Sanjo Gata, thị trấn Inawashiro, quận Yama County, gần trung tâm của Fukushima
Prefecture trong một gia đình làm nông với gia cảnh rất nghèo khó. Năm 1900,
ông tới Mỹ và làm việc tại trường Đại học Pennsylvania, sau đó tại viện nghiên
cứu y học của Rockefeller. Ông đã từng được đề cử giải Nobel Y học.
Noguchi đã đi khắp Trung
Phi và Nam Mỹ để làm nghiên cứu về vắc-xin cho bệnh sốt vàng da và để nghiên
cứu bệnh sốt Oroya (một loại bệnh dịch ở Nam Mỹ do ruồi cát gây ra), bệnh viêm
tủy xám, bệnh mắt hột. Năm 1928, khi Noguchi Hideyo 52 tuổi, ông đã đến phía
tây châu Phi để chữa bệnh sốt vàng da cho nhân dân nơi đây. Không may, chính
ông cũng bị nhiễm độc và qua đời vào ngày 21 tháng 5 năm 1928. Tất cả người dân
nơi đây đều tiếc thương ông. Cho đến nay, ở Gana vẫn có một bệnh viện mang tên
ông.
Hình ảnh của Noguchi được
in trên tờ bạc 1000 Yên của Nhật Bản từ năm 2004:
Noguchi trên tờ
bạc 1000 Yên. (Ảnh: ngccoin.com)
Và ông cũng được dựng
tượng tại công viên Ueno, Tokyo:
Tượng Noguchi tại
công viên Ueno, Tokyo. (Ảnh: livejapan.com)
Nhưng phía sau những vinh
quang của Noguchi Hideyo là hy sinh của người mẹ tần tảo can trường.
Hồi nhỏ, gia đình Noguchi
rất nghèo. Khi được một tuổi rưỡi thì ông bị ngã vào đống lửa. Mẹ ông đi làm
đồng về, bà kinh hoàng phát hiện ra cảnh tượng đó và kéo ông ra nhưng Noguchi
đã bị lửa đốt làm tay trái bị tổn thương nghiêm trọng và ông thành người tàn
tật.
Cũng vì tàn tật, ốm yếu,
gia cảnh lại nghèo khó nên thời thơ ấu của Noguchi rất vất vả. Ở trường ông hay
bị bạn bè chế nhạo, có khi đánh đập. Những khi ấy, ông thường ra đồng tìm đến
chỗ mẹ, òa khóc và bà Noguchi đã dịu dàng an ủi ông.
Nhưng bà cũng vừa nhẹ
nhàng vừa rắn rỏi khuyên con trai, đại ý rằng: “Người ta càng coi thường con,
con càng phải cố gắng học thật tốt để vượt qua họ, cho họ biết con giỏi như thế
nào”.
Được mẹ động viên, Noguchi
trở lại trường. Ông bắt đầu tập trung vào học hành hơn, cố gắng bỏ qua những kẻ
ăn hiếp ở trường học. Ông bắt đầu được thầy giáo khen ngợi qua bài văn mô tả
“người quan trọng nhất trong cuộc đời”, đó là mẹ ông. Bài văn đó ông được điểm
tối đa 100, cao nhất lớp. Kể từ ngày đó, ông lao vào học ngày học đêm. Đến cuối
năm lớp 4 tiểu học, ông trở thành học sinh giỏi nhất lớp và được thầy chủ nhiệm
chỉ định làm một Seicho (Seicho là chức vụ đặt ra cho học sinh có thành tích
học tập cả năm xuất sắc nhất, có thể thay thầy giảng bài. Đây là quy tắc được
đặt ra từ thời Minh Trị thiên hoàng, áp dụng cho những nơi mà thầy giáo không
đủ). Có nghĩa là ông là học sinh giỏi nhất trường.
Ông vui sướng chạy về khoe
với mẹ. Bà Shika mừng lắm, bà ôm con vào lòng đôi mắt rơm rớm những giọt lệ
hạnh phúc.
Bà Shika thực sự là một
tấm gương vượt khó cho con trai mình. Bố mẹ bà bỏ đi từ nhỏ, bà phải ở với bà
ngoại. Khi lấy chồng, bà lại trở thành trụ cột trong gia đình. Chồng bà, bố của
Noguchi Hideyo, ông Sayosuke Noguchi được cho là người đàn ông nát rượu và tệ
bạc với vợ con. Trong tâm trí non nớt của cậu bé 8 tuổi Noguchi, mẹ là người đã
phải chịu nhiều bất công trong đời, nhưng bà Shika nói rằng: “Có gia đình bên
cạnh, dù lao động cực khổ mẹ vẫn thấy hạnh phúc”.
Bà Shika Noguchi.
(Ảnh: wikipedia.org)
Bà Shika có một niềm tin
mạnh mẽ vào Phật Bà Quan Âm, bà ngày đêm cầu nguyện Phật Bà cứu giúp con mình.
Nhưng mặt khác, biết Hideyo muốn học lên cao nữa làm thầy giáo, rồi sau là bác
sĩ khi ông được chứng kiến khả năng to lớn của y học đã chữa khỏi cho cánh tay
tàn tật của ông, bà Shika đã làm ngày làm đêm để có thêm chút thu nhập cho
Noguchi thực hiện ước mơ. Như bà Tú Xương trong bài “Thương vợ” của nhà thơ
Trần Tế Xương:
“Quanh năm buôn bán ở mom sông
Nuôi đủ năm con với một chồng
Lặn lội thân cò khi quãng vắng
Eo sèo mặt nước buổi đò đông”
Một thời gian, trong thôn
nơi gia đình Noguchi ở có lời đồn là buổi đêm, ngoài đồng lại xuất hiện ma. Vài
người tò mò rủ nhau nửa đêm đi “xem ma”, phát hiện hoá ra con ma là mẹ Noguchi
Hideyo đang quăng lưới bắt tôm. Cứ thế, hết đông lại hè, dù tuyết rơi gió nổi,
dù nắng cháy trên lưng, bà Shika vẫn cặm cụi ngoài đồng từ sớm đến khuya để sẽ
có một ngày con trai bà công thành danh toại.
Một hôm, giữa buổi học,
Noguchi Hideyo bỗng nhiên bỏ học về nhà. Thấy vậy, mẹ của Noguchi Hideyo nói:
“Đạt Ma Sư Tổ ngồi thiền
quay mặt vào vách suốt chín năm mới tu luyện xong. Con tu luyện được bao nhiêu
năm mẹ không cần biết, nhưng con nhất định phải thành công. Nếu không đạt được
mục tiêu thì con cũng đừng bước vào cái nhà này nữa”.
Nghe mẹ nói Noguchi Hideyo
vô cùng cảm động, đôi mắt đẫm lệ, cậu bé chạy vụt trở lại trường.
Muốn trở thành một bác sĩ
thời đó rất khó. Thầy giáo của Hideyo nói với ông rằng: “Cả nước có hàng ngàn
người dự thi ngành y. Thi đậu bác sĩ chỉ có rất ít người mỗi năm. Thi bốn năm
lần mới đậu đã là chuyện hiếm có. Nhiều người thi suốt đời cũng không đậu”.
Nhưng cuối cùng, nhờ nỗ
lực không mệt mỏi của hai mẹ con Noguchi, ông đã thi đậu bác sĩ năm 20 tuổi.
Cánh cửa khoa học mở rộng trước mắt, nhưng ông vẫn muốn sang Mỹ, quốc gia có
nền y học phát triển cao trên thế giới để học tiếp. Nhưng ông còn ngần ngại vì
muốn ở nhà phụ giúp cho gia đình đỡ khổ. Biết vậy, bà Shika rất ủng hộ ý tưởng
du học của con. Bà nói: “Không cần lo cho mẹ, chỉ cần con thành công là mẹ vui
rồi!”.
Noguchi Hideyo đi rồi,
ngày nào bà cũng đến miếu Quan Âm cầu trời khấn phật phù hộ cho con. Nhằm động
viên con học tập, người mẹ già 50 tuổi đã đi học chữ để viết thư cho con (lúc
bấy giờ, phụ nữ Nhật Bản rất ít người biết chữ). Lần đầu tiên nhận được thư với
những nét chữ run run được viết bởi chính bàn tay mẹ, Noguchi Hideyo đã cảm
động tới mức không cầm nổi nước mắt.
Vài năm sau, mẹ ông qua
đời ở tuổi 65. Noguchi Hideyo kể lại rằng, trước lúc lâm chung, bà nói: “Việc
tốt nhất tôi đã làm trong đời đó là giữ cho tâm hồn của Noguchi Hideyo không bị
tổn thương bởi cánh tay tật nguyền”.
Ở quê hương Noguchi đến
nay vẫn lưu lại tượng bà Shika, một người mẹ vĩ đại với phẩm hạnh tuyệt vời.
Noguchi và mẹ.
(Ảnh: Wikipédia)
Không biết rằng cuộc đời
của những người như Hideyo Noguchi sẽ ra sao nếu không có những bà mẹ như
Shika, một người phụ nữ can trường như Osin của nước Nhật, nếu bạn đã từng xem
bộ phim Osin của Nhật Bản.
Và những bệnh nhân sốt
vàng da, sốt Oroya, bệnh bại liệt trẻ em, mắt hột, giang mai… khi được chữa
khỏi nhờ những thành quả nghiên cứu của Hideyo Noguchi, xin hãy nhớ về công lao
của ông, nhưng hãy dành cả lòng biết ơn cho cả bà Shika mẹ ông nữa.
Bởi vì đối với Hideyo
Noguchi, mẹ của ông chính là:
“Mẹ,
mẹ là dòng suối dịu hiền
Mẹ,
mẹ là bài hát thần tiên
Là
bóng mát trên cao
Là
mắt sáng trăng sao
Là
ánh đuốc trong đêm khi lạc lối
Mẹ,
mẹ là ngọn mía ngọt ngào
Mẹ,
mẹ là nải chuối buồng cau
Là
tiếng dế đêm thâu
Là
nắng ấm nương dâu
Là
vốn liếng yêu thương cho cuộc đời…”
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire