Khi tôi chết,
đừng khóc than thảm thiết!
Ðừng viếng thăm, đừng có đặt vòng hoa!
Bởi vì tôi không muốn trở thành ma,
Vì của cải chẳng bao giờ có thật,
Có nó rồi, lại mất nó như không!
Thế tại sao ta cứ mãi chờ mong,
Ðược giàu có, nhà lầu, xe bóng láng?…
Tôi là kẻ tình cờ đi tị nạn,
Chẳng ham gì bỏ xác ở xứ người!
Nửa đời tôi chẳng có một ngày vui!
Buồn thảm lắm vì quê hương đã mất!
Nạn Hán-hóa đang ngày đêm rình rập!
Ðất, đảo nào dính dáng tới Việt Nam?
Kẻ nắm quyền – chỉ là kẻ gian tham,
Nên bán đứng quê hương cho lũ Hán!
Khi tôi chết – vẫn là người tị nạn,
Còn ham gì mà không đốt thân này?!
Ðốt thành tro rồi rải khắp Ðông, Tây…
Làm phân bón cho vườn rau, cây trái...
Khi tôi chết, xin người thân đừng ngại,
Làm những gì tôi di chúc hôm nay.
Ðừng phân ưu, đừng cáo phó, khóc vay…
Chết là hết! Chẳng còn ai nhớ tới!
Lúc còn sống mà chẳng ai thăm hỏi!
Khi chết rồi, còn nghe được gì không?
* VĨNH LIÊM
Ðức Phố,
18-02-2009.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire