Trường Ca Của Người Vong Quốc: * Thơ Ngô Minh Hằng.

Bài thơ viết giữa đêm trừ tịch
Là bản thương ca tự đáy lòng
Là tiếng thở buồn hơn tiếng gió
Tiếng hờn lịch sử, tiếng non sông
 
Giữa giây nhật nguyệt giao tình ấy
Có lệ ai nhoà mặn góc môi
Có tiếng xích xiềng trong tiếng pháo
Tiếng ma than lẫn tiếng rên người !
Tiếng bước mẹ hiền đi bán máu
Buồn như tiếng khóc của bầy con
Tiếng cô con gái trăng mười sáu
Rao bán phù dung, bán sắt son 
 
Lũ vẹt ai nuôi thuần thục quá
Chào mùa xuân "Núm ruột phương xa !"
Đây quê hương, về là yêu mẹ
Mẹ vô cùng yêu mến dollars 
 
Chống Mỹ, xưa, anh hùng cứu nước
Gởi phần thân thể chốn Trường Sơn
Đêm nay trừ tịch, không cơm, thuốc
Anh ngắm huy chương để nuốt hờn !
 
Tuổi trẻ đốt đời không nuối tiếc
Oan khiên thiêu xám phận con người
Long đong khốn khổ miền cơm áo
Biết hận thù nhau trước biết cười ! 
 
Nhà nông mất hết vườn và ruộng
Ruộng hóa hotel, hóa hý trường
Hóa những sân golf dâng kẻ lạ
Để cho lãnh đạo bạc đầy rương 
 
Chuyển tiền trăm tỷ ra ngoài nước
Mua những dinh tư, những cửa nhà
Chuẩn bị cho đời ngày hạ cánh
Mặc dân khốn khổ, biết mình ta
 
Y đoàn quốc tế về làng mạc
Phát thuốc cho dân, chữa bệnh dân
Sau phút người ta rời khỏi xóm
Đảng thu sạch thuốc, thứ ta cần !
 
Thiên tai luôn phủ đầu dân Việt
Trận bão Linda chẳng xót tình
Hạn hán, mất mùa, thêm cướp cạn
Làm đời chồng chất những điêu linh !
 
Đêm nay trừ tịch, bao người đói
Bệnh tật, đau thương, gục vệ đàng
Nhưng những tư dinh, cao ốc nọ
Đảng, đoàn, đại tiệc đón Xuân sang ...
 
Than ôi, giữa phút giây trừ tịch
Mà có bao nhiêu chuyện đáng buồn
Đang diễn công khai trên mảnh đất
Mà ta tha thiết gọi "QUÊ HƯƠNG" !!!
 
* Thơ Ngô Minh Hằng.
Đêm trừ tịch Mậu Dần 
27.1.1998

Aucun commentaire: