Nếu tính
từ ngày 30-4-1975, một số người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ đã sống qua 48 năm. Sống
ở Mỹ đã 48 năm rồi thì chúng ta có cảm giác như thế nào? Chúng ta có nhớ quê hương
hay không? Chúng ta có làm được điều gì để giúp đồng bào ở quê nhà sớm thoát
khỏi ách kềm kẹp của bạo quyền CS hay không? Tôi thiết nghĩ rằng có thể đã có
một số người làm được nhiều điều hữu ích cho đồng bào ruột thịt ở quê nhà.
Riêng cá nhân Vĩnh Liêm thì chỉ biết dùng giấy bút để bày tỏ nỗi lòng trắc ẩn
của mình qua những vần thơ. Nay, Vĩnh Liêm gom góp lại những bài thơ ấy, tạm
gọi là “NGUỒN THƠ DẬY LỬA”. Tác giả chia nó làm 7 phần, sắp xếp theo những ý
tưởng (chủ quan) như sau:
PHẦN I:
GIẢI PHÓNG (những hành động đốt sách và kinh tế mới của VC…)
PHẦN II:
CON ĐƯỜNG CỦA “BÁC” (những chiêu bài hòa đàm, hòa bình, hiệp định…)
PHẦN III:
ĐỔI MỚI (những bùa phép, chính sách, bao cấp, cởi trói, kinh tế mới…)
PHẦN IV:
ĐỊNH HƯỚNG (xã hội chủ nghĩa, quốc doanh, thị trường, sở hữu hóa toàn dân…)
PHẦN V:
KẺ THÙ LỊCH SỬ (Hồ Chí Minh, Võ Văn Kiệt, cán bộ VC cao cấp…)
PHẦN VI:
GIỤC LÒNG ÁI QUỐC (nhắc nhở thanh niên lòng yêu nước)
PHẦN VII:
THA THIẾT (nỗi lòng ái quốc đối với quê hương)
Xin mời
quý vị ghé mắt qua những dòng thơ tạm gọi là “dậy lửa” do Vĩnh Liêm đã làm
trong suốt 48 năm xa quê hương.
(Thung lũng Liên-Sơn,
26-01-2023)
* VĨNH LIÊM
PHẦN V: KẺ THÙ LỊCH SỬ (Hồ
Chí Minh, Võ Văn Kiệt, cán bộ VC cao cấp…)
(Kỳ 3, tiếp theo Kỳ 2)
12. CẢ THẾ GIỚI CHƯA TIN LÀ
SỰ THẬT
Khi vận nước rơi vào tay
lũ quỷ,
Ta trở thành bèo giạt sống
lênh đênh.
Ta xa xứ vì không còn ấu
trĩ,
Vì không cùng khát máu với
kên kên.
Xin hãy nhớ quê hương chừ
tan nát,
Dưới bàn tay nhuộm máu của
vong nô.
Cả thế giới chưa tin là sự
thật!
Vì yêu tinh khéo vẽ rất
nên thơ.
Là Cộng-Sản, không còn
tình dân tộc,
Say giết người làm lẽ
sống, nguồn vui...
Nhưng ngoài miệng hô hào
giành độc lập!
Ôi! Tự Do bị bức tử lâu
rồi!
Xin hãy đến quê tôi thăm
một chuyến,
Ðừng đứng ngoài nhìn ngắm
– Chỉ hoài công!
Nhà tù đỏ chữ mạ vàng “Chủ
Nghĩa”,
Sắn ngô khoai dân phải
nuốt dằn lòng.
Này thế giới văn minh giàu
tưởng tượng!
Có một điều chưa bộ óc nào
hay.
Ở Châu Á hiện vẫn còn một
nước,
Sống giật lùi vào thời đại
bán khai!
Ôi! Nước đó là Việt-Nam
Cộng-Sản!
Quyền làm người bị tước
đoạt từ lâu!
Hơn vua chúa, bọn trị vì
nhũng lạm,
Mặc dân tình đang đói,
khổ, nhục, đau...
(Suối Bạc, ngày 5 tháng 3
năm 1982)
* VĨNH
LIÊM
13.
THẮP NẾN TỰ DO
Hãy
thắp lên ngọn nến
Soi rõ hai chữ TỰ DO.
Khởi từ Warsaw đến Budapest
Lần lượt thắp từng ngọn nến hy vọng.
Thắp từ Berlin, Prague, Belgrade, Bucharest, Tirane
Chạy vòng quanh thế giới.
Chạy qua Karelia, Estonia, Latvia, Lithuana,
Chạy
vòng quanh, vòng quanh
Khắp nơi
thành biển sáng
Người người thoát nạn
Nạn Cộng Sản bốc lột, tham
tàn
Nạn Cộng Sản ngu dân
Mặt nạ “xã hội chủ nghĩa”
Bật rơi như chiếc váy
Mục nát nhiều năm
Dính tòng teng trông thảm hại!
* * *
Ngọn
nến TỰ DO đã cháy
Tất cả
tiếp sức vào
Giương
CHÍNH NGHĨA TỰ DO thật cao
Không còn ai bịt mắt
Sự thật vẫn là sự thật
Lừa đảo, chối quanh
Trả lại cho Cộng Sản
Mọi người thoát nạn
Nạn Cộng Sản tham lam
Nạn Cộng Sàn ngu dân
Nạn Cộng Sản bần cùng
Nạn Cộng Sản kinh điển
Sự thật hiển nhiên
Vẫn là sự thật.
* * *
Đất này đất tự do
Con người cần phải thở
Con người cần phải ăn
Con người cần phải nghĩ
Con người cần phải vui
Con người cần phải nói.
* * *
Sự thật đã phơi bày
Mặt tường Bá-Linh đẫm máu
Máu của Tự Do
Máu của Vùng Dậy
Sự thật đã phơi bày
Đừng hòng che giấu
Đừng hòng chối quanh
Mặt nạ rơi! Mặt nạ rơi!
* * *
Hãy thắp sáng ngọn nến Tự
Do
Tưng bừng thế giới
Khắp nơi nơi
Thở ra khoan khoái
Con người thảnh thơi
Dứt bệnh nghèo đói
Dứt bệnh khốn cùng.
* * *
Bức tưòng Bá-Linh
Mồ chôn Các-Mác
Mồ chôn Lê-Nin
Người người thoát nạn
Nạn Cộng Sản tham tàn
Nạn Cộng Sản ngu dân
Nạn Cộng Sản nghèo đói.
* * *
Hãy thắp lên ngọn nến
Thắp từng hàng, từng hàng
Hoan
hô Tự Do
Niềm
tin tuyệt đối
Ngọn
nến Tự Do
Cháy
mãi ngàn năm.
(Đức Phố, 15-12-1989)
* VĨNH LIÊM
14. LỖ MA NI VÙNG DẬY
Khó tưởng tượng cái tinh thần bất
khuất!
Chỉ một ngày làm sụp đổ
bạo quyền.
Bằng căm thù chống lại với
đại liên,
Bằng ý chí đương đầu cùng
bạo lực.
Hàng ngàn xác người nối
nhau ngã gục,
Xác trẻ, già, con nít gối
lên nhau.
Các chiến trường đều loang
loáng máu đào,
Bucharest là mồ chôn Cộng
sản!
Trong đêm tối, đuốc tinh
thần rực sáng,
Thế giới nhìn thấy rõ bọn
dã tâm.
Chúng điên cuồng sát hại
các lương dân,
Nhưng không thể cản ngăn
lòng căm phẫn.
Sức bộc phá trong nhiều
năm uất hận,
Khi bùng lên sắt thép cũng
tan đi.
Máu đào rơi nung ý chí
kiên trì,
Giờ quật khởi Ceausecu lẩn
trốn.
Chạy đâu thoát, tên giết
người hung tợn!
Tội phải đền trước tòa án
lương tâm.
Trước oan hồn bao người
chết âm thầm,
Vì chính nghĩa Tự Do mà
gục ngã.
Bucharest là tấm gương cao
cả,
Lỗ-Ma-Ni là thí điểm can
trường.
Với sức người làm được
chuyện phi thường,
Khó tưởng tượng nhưng đó
là sự thật!
Hoan hô Lỗ-Ma-Ni luôn bất
khuất!
(Đức Phố, 22-12-1989)
* VĨNH LIÊM
15. LITHUANIA SỐNG LẠI
Lithuania! Một phần hai
thế kỷ,
Xác dập vùi trong biển máu
Búa-Liềm.
Máu Tự Do, Độc Lập, sống
oan khiên,
Nhưng Tổ Quốc vẫn giục
lòng phấn đấu.
Nhục mất nước sục sôi
trong dòng máu,
Sức kiên trì ấp ủ triệu
con tim.
Trông bề ngoài tưởng đã
chịu nằm im,
Không phải thế! Cuộc so
tài dai dẳng.
Bị Áp Bức, con dân đòi
Bình Đẳng,
Càng Bất Công, càng tranh
đấu Nhân Quyền.
Thiếu Tự Do, phải giành
lấy Chủ Quyền,
Mất Độc Lập, tạo thời cơ
Tự Trị.
Sức nhỏ bé nhưng có cùng ý
chí,
Dân không đông biết hiệp
sức đồng tâm.
Người ở ngoài vận dụng thế
công tâm,
Nên sự việc mới xoay vần
ăn khớp.
Khối Baltic chọn thời cơ
thích hợp,
Cùng chuyển mình theo nhịp
thở Đông Âu.
Lithuania đã chuẩn bị từ
lâu,
Sức quật khởi làm điên đầu
Bạo Lực.
Từ lòng Địch phá gông
xiềng Áp Bức,
Thế Tự
Do rung chuyển Điện Cẩm Linh.
Cờ Độc
Lập bay rợp trời Vilnius .
Sự
sống lại quốc gia từ cõi chết,
Như
chồi non bật khỏi gốc cây già.
Như chim non rời tổ mẹ bay
ra,
Bình minh sáng chói lòa
Hồn Dân Tộc.
Trên ba triệu con tim cùng
bật khóc,
Khóc vì vui mừng Độc Lập,
Tự Do.
Khóc từ nay dân tộc được
Ấm No,
Cả thế giới mở vòng tay
chào đón.
Đứa con mới Lithuania
chóng lớn!
Trong cộng đồng thêm một
đóa hoa xinh.
(Đức Phố, 11-03-1990)
* VĨNH LIÊM
16. NGÀY ĐAU BUỒN TỦI NHỤC
Tháng Tư tới! Ngày đau
buồn, tủi nhục!
Có lẽ nào ta gọi “Tháng Tư
vui”?
Tháng Tư buồn, ta đã lắm
ngậm ngùi!
Càng hổ thẹn khi chưa tròn
việc nước!
Ai vui thế? Sao đành lòng
khiếp nhược?
Bán linh hồn cho lũ quỷ
cuồng điên?
Phải vì danh hay tham vọng
vì tiền?
Mà xóa bỏ ngày đau buồn,
hận tủi?
Phải chăng đã thu tiền đầy
ngập túi
Nên không màng dị nghị của
người dân?
Cứ vênh vênh, vì ta đã
“canh tân”,
Sẽ nắm lấy hết cộng đồng
hải ngoại.
Thừa tiền đấy, nhưng tinh
thần băng hoại!
Nhiều mưu gian, nhưng kẽ
hở còn nhiều!
Bị đập tan khi vừa mới ra
chiêu,
Thì thử hỏi làm nên trò gì
khác?
Ôi đau đớn! Thấy những
người biếng nhác,
Ðang thập thò làm “cố vấn”
cho vui.
Vui sướng thay! Sao không
biết ngậm ngùi
Trước vận nước đang triền
miên đau khổ?
Vì danh hão nên không còn
tủi hổ?
(Ðức Phố, 09-04-2005)
* VĨNH LIÊM
(Hết Phần V – Xem tiếp Phần VI)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire