PHẠM NGỌC THÁI VỚI CHÙM THƠ TÌNH THỦY CHUNG


EM SỐNG MÃI BÊN ANH
" Thế giới bảy tỉ người, sao anh lại yêu em "
Tiếng em nói nghẹn ngào, tha thiết
Hỡi ái nữ của dòng sông nước xiết
Người đàn bà chung thủy đời anh.

Em dịu dàng như một vầng trăng
Cứ xoa vuốt lòng anh rồi biến mất
Nỗi nhớ tràn đầy mà trăng lại khuyết
Thì có bao giờ em tròn hẳn lên đâu.

Không thể đến với anh để sống bạc đầu
Chỉ biết hẹn em làm vợ trong tiểu thuyết
Anh sẽ mang em theo sơn hà bất diệt
Những trang thơ sống mãi ngàn thu.

Đêm ngẩng nhìn thấy bóng trăng lu
Trăng em trong anh lại soi vằng vặc...
Ơi cái vầng trăng khuyết !
Sáng hơn cả ánh trăng rằm.

Em vẫn về lấp lánh giữa sao băng
Da diết, cồn cào nỗi nhớ
Anh vẳng nghe trên Sông Tiền sóng vỗ
Ngày đêm không lặng tiếng bao giờ.

Rồi một mai ta khuất để vào hư
Thơ anh viết cho em còn ca mãi
Người đàn bà của một trái tim huyền thoại
Bay qua mọi chủ nghĩa tới vạn niên.

- Hà Nội mùa này nhiều mưa gió lắm anh... 
Anh nhớ giữ ấm mình: Em bảo thế !
Sống giữa cù lao (*) tháng năm đầy bão gió
Cứ lo cho anh hoài, người chốn Thủ đô !

Em là vầng trăng và cũng là thơ
Ta muốn hỏi vũ trụ cùng sự sống...
Em ở chỗ nào trong chân trời khát vọng
Của đời ta, nơi thế giới con người.

Anh đã yêu gần hết kiếp rồi
Người đàn bà nay mang theo, dành em tất cả
Trong ngôi mộ ta mai sau, hậu nhân hãy nhớ !
Đặt thêm tấm ảnh Nàng, cạnh bóng hình ta.

Một mối tình đưa ngát hương hoa
Em sống mãi bên anh... thơm mát cõi thiên hà...

5.7.2019
 (*) Ngày ngày em đi phà qua con Sông Tiền... để về đến cù lao Lợi Quan: Nơi em sống.


ĐÊM MƠ GẶP LẠI EM
Tặng em AT.
                         *  
Cũng không hiểu vì sao em thương anh "
Em bảo thế ! Anh nghe lòng sóng vỗ.
- Hà Nội... hai ngày nữa có mưa to, anh nhé !
Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, kẻo em lo.

Tình yêu kia đến tự bao giờ
Anh chẳng biết. Em đếm ngày đếm tháng.
Trời Tiền Giang, con phà qua sông lớn
Có mang nổi tình ta đã thương nhau ?

Với em ! Anh là mối tình đầu
Còn anh: Yêu - vỡ... bao lần, không nhớ nữa
Chở con thuyền em cũng mênh mông sóng dữ
Nào biết... về bến có xuôi không ?

Giữa đêm mơ gặp lại em thương
Trời cuối hạ sang thu rồi, Cưng ạ !
Đời cũng ngắn chỉ như là bóng lá
Yêu đi em ! Mặc gió xả... mưa to....

Chút tình này, xin gửi vào thơ
Lòng anh thương bao la như biển cả
Đâu phải tìm em chỉ vì hương sắc lạ
Bởi duyên đời ta gặp đó, em ơi !

Rồi một ngày... Anh sẽ bay lên tận đỉnh trời
Em cũng xuống suối vàng yên giấc mộng
Hỡi hậu thế ! Những người nối tiếp ta trong cuộc sống
Hãy tìm lấy bóng người thôn nữ mà ta đã yêu thương

Và cắm lên mộ Nàng: Một cô giáo ở Trường tiểu học Long Bình... 
Bông hoa hồng trắng trinh hương...
24.6.2019
PHẠM NGỌC THÁI

Aucun commentaire: