Việt Nam là một
nước nhỏ và bị kẹp giữa hai thế lực quốc tế là Tàu và Mỹ. Ngày nay, Việt Nam
còn đối diện với chủ nghĩa bành trướng TC đang thực thi ‘giấc mơ Trung Quốc’,
viễn ảnh bị thôn tính lại một lần nữa xuất hiện trên đầu đất nước Việt Nam sau
1026 năm bị Tài cộng đô hộ trong quá khứ. Đứng trước hoàn
cảnh này, ĐCSBV phải đứng trước một sự lựa chọn khó khăn nhất vì giải pháp chọn lựa nào cũng đem tới bất lợi cho họ: theo Mỹ thì mất đảng, theo Tàu thì mất nước.
cảnh này, ĐCSBV phải đứng trước một sự lựa chọn khó khăn nhất vì giải pháp chọn lựa nào cũng đem tới bất lợi cho họ: theo Mỹ thì mất đảng, theo Tàu thì mất nước.
Nếu tự nhận theo Tàu thì
đcs khó giải thích vì chẳng khác nào tự khoác lên mình nhãn hiệu bán nước, và
sớm muộn cũng sẽ bị dân chúng Việt Nam đứng lên lật đổ.
Nếu theo Mỹ thì phải từ bỏ
độc tài cs, thực thi cải tổ chính trị và như thế là mất đảng. Đối với đảng
viên, mất đảng là mất tất cả: những kẻ phạm tội trong quá khứ sẽ phải đối diện
với pháp luật; những kẻ có ưu thế, quyền chức trong xã hội sẽ phải chứng tỏ khả
năng của mình, một điều mà họ không có vì chức vụ đều đến từ móc nối hay quan
hệ, và hậu quả dẫn tới là những ưu đãi đang hưởng sẽ phải chấm dứt.
Qua hai lựa chọn, rõ ràng
là CSBV chỉ còn một con đường duy nhứt là…theo Tàu, để giữ đảng và quyền lợi
cùng quyền lực!
Điều nầy mới chính là nỗi
bất hạnh của dân tộc!
Sự lựa chọn nầy chỉ là một
“tất yếu” của họ ngay sau khi nhìn thấy Liên Xô sụp đổ. Nếu đặt tất cả các điểm
lợi hại lên bàn cân, cộng với hằng số bất di bất dịch là quyền lợi ích kỷ của
CSBV, chắc chắn theo Tàu là con đường phải chọn; vì sự tồn vong của đất nước không
phải là ưu tiên tối thượng và vấn đề áy náy lương tâm đối với CSBV (Đã là cộng
sản làm gì có lương tâm mà phải áy náy!)
Tuy nhiên, dù phải quyết
định như trên, nhưng CSBV cần phải che dấu bộ mặt bán nước. Để thực hiện điều
này thì cần phải dập tắt tinh thần chống ngoại xâm của những người con Việt,
bằng cách đàn áp tối đa tất cả những ai dám bàn tới chuyện Tàu cộng xâm lược,
và đồng thời tuyên truyền, tạo tin rối, tin giả dàn dựng lên… để chứng tỏ nhà
cầm quyền cũng có quyết tâm chống ngoại xâm.
1 - Đàn áp thẳng tay
Ngày nay cơ bản quyền lực
của nhà cầm quyền cộng sản không còn vững chắc do mất lòng dân, mất chính
nghĩa, phe phái nội bộ chia rẽ và xâu xé nhau, khả năng lãnh đạo yếu kém và
không thực tài, kinh tế suy thoái và gánh nặng tham nhũng. Họ chỉ còn sót lại
một vũ khí duy nhất là bạo lực để duy trì quyền cai trị. Vì thế sẽ không là
điều ngạc nhiên khi thấy công an CS bất chấp luật lệ, luôn sẵn sàng giở đủ mánh
khóe lưu manh để đàn áp các tiếng nói dân chủ, đòi tự do, đuổi Tàu khựa.
Vì vậy, CSBV không muốn
nghe dân nói, mà chỉ muốn dân tuân phục và sợ họ.
Ngoài giải pháp đàn áp để
bắt mọi người dân phải tuân phục và biết sợ nhà cầm quyền, tuyên truyền còn là
một công cụ ít tốn kém để làm giảm bớt sự chống đối, với cách loan tin rối
thường thấy như:
2 - ĐCSBV còn mạnh và phe dân chủ đang yếu
Trong thời gian gần đây
xuất hiện quan điểm có phần thiếu sót khi đánh giá sự thắng thua trong công
cuộc tranh đấu bằng cách cân đo tương quan lực lượng trên bề mặt hình thức giữa
bên độc tài cs và dân chủ. Phong trào dân chủ được đánh giá là còn rất yếu so
với lực lượng quân đội và công an của chế độ. Đánh giá này chỉ nhìn thấy và so
sánh quyền lực cứng (lực lượng vũ trang) giữa hai bên mà bỏ qua một loại quyền
lực không kém lợi hại là quyền lực mềm bao gồm các yếu tố trừu tượng như lòng
dân, chính nghĩa, kinh tế, xã hội… và cho rằng quyền lực cứng là tất cả yếu tố
quyết định thắng thua.
Lập luận này không phản
ảnh thực tế của các phong trào đấu tranh bất bạo động trong quá khứ và nhứt là
trong hiện tại ngay sau ngày 5/3/2017. Xin lấy một thí dụ đơn giản để hình
dung: một căn nhà đồ sộ nào cũng phải đứng trên các chân cột. Chỉ cần một chân
cột bị mối mọt làm mục nát thì căn nhà sẽ có nguy cơ bị sụp đổ. Khi đó, chỉ cần
một cơn gió nhẹ cũng có thể kéo đổ căn nhà. Thí dụ này cho thấy sức mạnh của
các yếu tố ‘mềm’ như chính nghĩa, lòng dân, kinh tế… là những con mối mọt đục
khoét các chân cột chống đỡ chế độ, và không thể không được tính tới khi làm
cuộc đánh giá tương quan lực lượng. Đây là hàm ý đàng sau câu nói đã trở thành
chân lý và được nhắc tới thường xuyên: ‘một chế độ mất lòng dân thì không thể
tồn tại’. Khối cs Liên Xô sụp đổ chính là vì lý do này, chứ không như những
biện giải của một số nhà phân tích Tây phương cho rằng:”Liên Xô “đứt gân” vì
chạy đua vũ khí với Mỹ dười thời TT Reagan”.
Từ trước, ĐCSBV đã tự thú
nhận rằng sự suy yếu từ trong ruột của hệ thống cs nên họ đã thay đổi kinh tế
quốc doanh bao cấp thành kinh tế thị trường tự do …theo định hướng xã hội chủ
nghĩa để tránh phá sản. Nhưng sau hơn 20 năm đổi mới, con rồng Việt Nam đã phải
hạ cánh. Kinh tế đã hết hơi sau khi đã tiêu xài hoang phí các khoản đầu tư và
vay mượn của ngoại quốc, để lại cả núi nợ, tham nhũng lan tràn, doanh nghiệp
phá sản, lạm phát luôn cao hơn mức GDP, với những món nợ đáo hạn tính ra trên
10 tỷ Mỹ kim hàng năm và phải trả bằng “tiền mặt” (hard currency).
Vẫn chưa đủ, những phạm vi
khác như an ninh, xã hội, giáo dục, môi trường đều đồng loạt xuống cấp thảm
hại. Sự riệu rã này góp phần làm cho quyền lực của chế độ suy yếu thêm, đồng
thời làm gia tăng nỗi bất mãn của quần chúng. Vì thế, CSBV hiện tại không còn
mạnh như sự phô trương bên ngoài của họ.
Ngay thời điểm nầy, chưa
bao giờ hết, có thể nói từ TBT trở xuống, tất cả đảng viên CSBV đang mang nặng
thêm chủng tử SỢ trong đầu.
3 - Tại sao dân lại phải hợp tác với CSBV để chống
ngoại xâm?
Đây là một câu hỏi hết sức
ngớ ngẩn(!) thật khôi hài và mập mờ. Bình thường, bất cứ người Việt Nam nào nói
tới chống ngoại xâm đều hiểu rằng ‘ngoại xâm’ chính là TC, nhưng nhà cầm quyền
CS chưa bao giờ dám lên tiếng kêu gọi dân chúng Việt ‘chống Tàu’.
Vậy ‘ngoại xâm’ mà CSBV
kêu gọi cùng hợp tác chống lại là chống nước nào?
Và tại sao CSBV muốn chống
Tàu mà vẫn gia tăng bắt bớ những người dân dám công khai chống TC?
Có phải họ mâu thuẫn với
chính họ không khi tuyên bố vừa hợp tác ‘toàn diện’ với Tàu vừa kiên quyết bảo
vệ lãnh thổ?
Lập luận này không thể
‘ngửi’ được, tương tự như chống cướp nhưng không khóa chặt cửa mà mở toang mời
nó vào!
4 - Còn giải pháp đi hàng hai của CSBV thì sao?
Hợp tác với cả Tàu và Mỹ
nhưng không ngả về bên nào. Lập luận này không phản ảnh thực tế vì nhìn tổng quát Việt Nam sẽ thấy ảnh hưởng Hán hóa
đang tiến bước vào tận cùng trong mọi lãnh vực an ninh quốc gia sau 15 văn kiện
mới nhứt giữa NPT và TCB ký kết vào cuối tháng giêng vừa qua. Đối lại, ảnh
hưởng của Mỹ chỉ là thứ văn hóa tiêu xài, thời trang, hời hợt bên ngoài.
Nếu muốn chủ trương không
theo ai thì phải có khả năng đứng một mình. Nhưng CSBV không có khả năng đứng
một mình, vì kinh tế hoàn toàn lệ thuộc vào TC>
Việt Nam có là một đất
nước hùng mạnh đến nỗi không cần nước nào giúp đỡ và không cần sự bảo vệ của
nước nào không? Chắc chắn là không!
5 - CSBV đứng trước ngả ba đường
ĐCSBV đã làm rùm beng
chuyện đặt mua tàu ngầm và các loại vũ khí tân tiến của Nga với danh nghĩa hiện
đại hóa quân đội để bảo vệ chủ quyền quốc gia. Hiện tượng này cũng cần phải suy
xét để tìm ra âm mưu lừa lọc được dấu kín bên trong. Mỗi lần, Việt Nam cần phải
hiện đại hóa quân đội là chuyện đương nhiên, vì làm như thế khả năng đụt khoét
công quỹ càng tang cao.
ĐCSBV đang hiện đại hóa
quân đội là sự thật nhưng họ có dùng vào việc bảo vệ chủ quyền hay không lại là
vấn đề khác. Muốn tìm hiểu và đánh giá quyết tâm của quân đội Việt Nam trong
chuyện bảo vệ ngư dân hay biển đảo, thì chỉ cần nhìn qua hàng xóm Nhật hay Phi
Luật Tân để so sánh là sẽ rõ sự thật.
Việt Nam đang đứng giữa
hai lựa chọn không thể trốn tránh và bất cứ người dân nào cũng thấy mục tiêu
bảo vệ chủ quyền là tối thượng, đồng thời cũng thấy rõ kẻ có mưu đồ xâm lăng
Việt Nam không phải Mỹ mà là Tàu cộng. Như thế sự chọn lựa đúng đắn đã rõ rang,
mà CSBV không muốn nghĩ như thế.
Họ đã làm ngược lại, chọn
Tàu chính là để giữ đảng!
Trong cơn vùng vẫy tuyệt
vọng để bám lấy quyền lực, ĐCSBV chỉ còn một cái phao duy nhất là lực lượng vũ
trang là công an và quân đội. Ngay lực lượng bạo lực này cũng không phải là
công cụ an toàn và có thể trở thành ác mộng cho Đảng nếu giới này chiếm ưu thế
trong hệ thống cầm quyền và thoát khỏi tầm kiểm soát của đảng. Suy cho cùng,
cho dù sở hữu lực lượng vũ trang, vận mệnh của ĐCSBVtrên thực tế là… ‘chỉ mành
treo chuông’.
6 - Hướng giải quyết trong những ngày sắp tới
Qua các phân tích trên,
chúng ta thấy rõ ràng là CSBV chỉ còn một con đường duy nhứt để lựa chọn. Đó là
theo Tàu để giữ đảng! Và chắc chắn sự lựa chọn nầy cũng thể hiện đúng với
“logic” nô lệ của những người mang tâm khảm “xã hội chủ nghĩa”.
Và hệ lụy tất nhiên của sự
lựa chọn nầy sẽ đưa đến sự tan rã của cái gọi là “Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa”.
Tuổi trẻ Việt Nam còn chần
chờ gì nữa mà không tuốt gươm thiêng Quốc tổ!
Cuộc cách mạng ngày hôm
nay phải là Cuộc Cách Mạng Môi Trường, một cuộc cách mạng toàn dân do chính
Tuổi Trẻ trong nước phất ngọn cờ đào tiền nhân đã trao cho.
Phụ lục:
Cóc Ba Đình • 18 giờ trước
Việc còn cái đảng thổ tả
này hay không còn, dân Việt không quan tâm. Quan trọng để cái đảng toàn chuột
này lạm quyền thì mất nước, nên nhân dân Việt Nam phải giữ lấy đất nước của
mình. Trước hết phải làm gì thì mọi người đã hiểu.
Thực ra bọn nhà chuột này,
nó cũng bít cả. Song chúng đang cố vơ vét để chuẩn bị tháo chạy... Đảng hay là tổ
quốc chúng chẳng thèm quan tâm đâu. Mai mốt lùm xùm bung ra chuyện chị Phóng,
thím Ngân đánh ghen vì chàng lãng tử trọng thủy đó! Tin không?
Hoa binh • 3 ngày trước
Tàu cộng đã vào bộ chính
trị Việt cộng và nắm tất cả bộ phận quan trọng của Việt nam cộng sản, không tên
tướng cộng sản nào dám lên tiêng chống đối, chỉ còn một con đường là dân phải
thức tỉnh đồng loạt xuống đường thì lúc đó các tướng cộng sản sẽ hỗ trợ trong
cuộc ngành lại tự chủ, còn bây giờ dân còn lo làm lo ăn nhậu thì làm sao cứu
nước, người hải ngoại thì về ăn chơi nườm nượp và đầu tư thì làm sao cộng sản
chết được xưa rồi không có đâu đơi mất nước đi.
viettran • 4 ngày trước
Từ năm 1951, sau khi tuyên
bố thành lập CHDCND Trung Hoa thì Trung cộng đã chiếu đôi mắt cú vọ vào Đông
Dương, nhất là gia tăng áp lực kiểm soát lên ĐCS Việt Nam. Mỗi đường đi nước
bước đều phải được đặt dưới sự chỉ đạo của Tàu cộng. Hiệp định Geneve 1954, quá
trình đàm phán giữa Bắc Việt và Hoa Kỳ, Việt Nam Cộng Hòa từ sau 1968 cho đến
Hiệp định Paris 1973. Đến nay cũng vậy, ngày càng dính sâu hơn vào cái bẫy của
Tàu cộng nham hiểm. Bắt tay với Mỹ chỉ là một động thái để mong sự cứu vãn về
kinh tế nhằm trấn an bộ máy đảng trị ngày đang phình to với cái miệng ngáo ộp.
Chắc chắn 100% là Việt cộng theo Tàu cộng đến cùng dù phải bán nước, dù phải
giết hết 90 triệu người dân để duy trì đặc quyền của hơn 4.5 triệu đảng viên
còn lại. Tui mà nói sai xin bà con cứ chửi thẳng vào mặt. Vì đây là tôn chỉ của
ĐCSVN từ khi mới thành lập 1930 cho đến cái mốc 1991, khi mà Nguyễn Văn Linh
thú nhận: Biết theo Trung Quốc là mất nước, nhưng thà mất nước còn hơn mất
đảng. Hiện nay Nguyễn Phú Trọng đang phát triển mối quan hệ ô nhục đó lên một
"tầm cao" - Làm sâu sắc thêm.
Quan điểm của ngu dân tui
trước sau như một: Phải chém đầu ĐCSVN trước, khi đó mới bảo toàn được quốc
gia, mới giữ được sinh mạng của 90 triệu dân còn lại. ĐCSVN chỉ đe dọa được dân
lành, chứ thật tế là đã rệu rã từ tướng đến quân.
Mai Thanh Truyet
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire