SIGNALIA được thuyên-chuyển đến Khu-Vực II ở Ðà-Nẵng
sau khi đã làm việc ở Sài-Gòn một thời-gian khá lâu.
Viên đại-úy phụ-trách Truyền-Tin & Mật-Mã này chưa đến nơi thì
tôi đã nhận được một mật-điện của cơ-quan E3, tức Nha Công-Tác thuộc Bộ Tư-Lệnh
Ðặc-Cảnh Trung Ương, cho biết rằng anh-ta đã từng sơ-lậu tin-tức nội-bộ cho một phụ-nữ mà cơ-quan ấy dùng làm mật-viên do-thám anh-ta.
Ðặc-Cảnh Trung Ương, cho biết rằng anh-ta đã từng sơ-lậu tin-tức nội-bộ cho một phụ-nữ mà cơ-quan ấy dùng làm mật-viên do-thám anh-ta.
Tôi liền liên-lạc với cơ-quan E3 để biết thêm chi-tiết và nghiên-cứu
vấn-đề.
NGUYỄN-THỊ-TƯƠI là một thiếu-nữ gốc Bắc, gia-đình di-cư vào Nam
sau Hiệp-Ðịnh Geneva 1954, có nhan-sắc mặn-mà, có ngoại-hình hấp-dẫn, nói giỏi
tiếng Anh, khiêu-vũ giỏi, bơi lội giỏi, ăn mặc hợp thời-trang, nổi bật trong
các hội-hè. Cô-ta là nhân-viên của một công-ty ngoại-quốc ở Thủ-Ðô Việt-Nam
Cộng-Hòa.
TRONG khung-cảnh đua-đòi phô-trương hưởng-thụ của những thành-phố
phát-triển trước lưỡi hái chập-chờn của bóng ma chiến-tranh, đại-úy cộng-sản
Ba-Lan Signalia đã gặp được và đem lòng yêu thương người con-gái Việt-Nam khả-ái
này.
SIGNALIA là một thanh-niên đẹp trai, có chịu khó tìm hiểu qua
tài-liệu cũng như qua thực-tế địa-phương nên biết nhiều về xã-hội Miền Nam ,
dễ-dàng làm quen với người bản-xứ khi có cơ-hội thuận-tiện. Anh-ta đã học
tiếng Anh trước khi qua Việt-Nam; và tại các thành-phố ở đây hầu như người nào
cũng võ-vẽ được đôi chút tiếng Anh đủ dùng trong các cuộc tiếp-xúc thông-thường
hằng ngày, kể cả người bán hàng, tài-xế tắc-xi hay phu xích-lô, trẻ em bán báo
hay đánh giày; do đó, anh-ta mới lần-hồi làm quen được với Tươi trong khi đã có
nhiều đàn-ông con-trai vây quanh tán-tỉnh cô-ta.
Nhờ thấy rõ ưu-thế của Tươi trước nhược-điểm của Signalia, thiếu-tá
Trần Văn Bi -- một "tay cừ" tình-báo tại Nha Tác-Vụ Trung-Ương -- đã
tổ-chức cô-ta moi tin nơi viên sĩ-quan mang danh là vì quyền-lợi nhân-dân mà
hy-sinh bản-thân song lại để cho bản-chất lãng-mạn cá-nhân cả-thắng tinh-thần
giai-cấp vô-sản của mình.
NHƯNG tôi không chịu chỉ dùng Signalia như một phần-tử chỉ vì dại-gái
mà vô-tình tiết-lộ bí-mật của cơ-quan mình. Thế mới chỉ là thám-báo chứ
chưa phải là điệp-báo.
Dù sao, Tươi cũng đã đi được một chặng đường đáng kể. Nay nếu
hai người không còn gần-gũi nhau, tôi lại phải mệt óc, mất công, phí thì-giờ và
tốn tiền bạc, để bắt đầu xây dựng một cộng-tác-viên khác, thì chậm-trễ rất nhiều.
Tôi liền thuyết-phục Tươi cùng ra Ðà-Nẵng sinh-sống để tiếp-tục
duy-trì mối liên-hệ tình-cảm với Signalia.
Cô-ta bằng lòng với điều-kiện là tôi lo-liệu giùm vấn-đề công-ăn
việc-làm cho cô-ta.
May-mắn là công-ty tư-nhân nơi cô-ta làm việc lại có một chi-nhánh
tại Ðà-Nẵng. Việc điều-đình để công-ty ấy đồng-ý cho Tươi được
thuyên-chuyển theo đơn xin, đã đạt được kết-quả mong muốn.
Cô-ta có một người chị tên Nguyễn Thị Tốt, lấy chồng và cư-ngụ tại
Ðà-Nẵng; điều đó giúp tôi tiết-kiệm một phần số tiền mà đáng lẽ tôi phải trả, nếu
phải thuê nhà riêng cho cô-ta ở, tính thêm vào số tiền lương công-tác, cho
cô-ta.
TÔI giao cho thượng-sĩ Nguyễn Hữu Thắng cầm giữ đầu-mối này.
Các Trưởng Mối, nhất là các cấp chỉ-huy của họ -- thiếu-tá Ðạm, đại-úy Văn, đại-úy
Khả -- chỉ trong một thời-gian ngắn đã nhận-thức được quan-niệm và phương-cách
hành-sự của tôi, nên đã làm việc thành-thạo và trôi-chảy, không còn bỡ-ngỡ vấp-váp
như những ngày đầu đặt chân lên lối đi mới-mẻ do tôi mở đường này.
Tươi được đưa đến gặp tôi. Tôi hỏi cô-ta:
- Cháu có thể khuyến-dụ anh-ta từ-bỏ cộng-sản mà về với Thế-Giới Tự-Do
được không?
Cô-ta hỏi lại tôi:
- Chú muốn thế à?
Tôi lại hỏi lại cô-ta:
- Thế cháu có muốn thế không?
Tươi đáp nhanh:
- Cháu muốn lắm chứ!
Cô-ta đưa tay ra phân-bua với tôi:
-- Nhưng không phải là vì cháu mong đợi gì nơi anh-ta.
Gia-đình cháu đã vì cộng-sản mà bỏ quê-hương vào đây; cháu tạm gác những mối
tình tương-xứng với người Việt-Nam có căn-bản văn-hóa, xã-hội và kinh-tế hơn, để
bám theo anh-ta như chú chỉ-dẫn, là vì cháu thấy đó là một cách trả thù cộng-sản
vậy. Cháu không thực-tình yêu anh-ta đâu!
Tôi cười:
- Vậy chú bày cách cho cháu trả thù... dịu-dàng mà thấm-thía
hơn...
Cô-ta cười thật tươi.
Khi tôi giải-thích cho Tươi biết rằng về với Thế-Giới Tự-Do
không có nghĩa là ra hồi-chánh như trong Kế-Hoạch Chiêu-Hồi hoặc Kế-Hoạch Phụng-Hoàng
của Chính-Quyền Việt-Nam Cộng-Hòa, mà là vẫn tiếp-tục ở lại và sinh-hoạt trong
lòng địch như cũ, nhưng lại bí-mật liên-lạc và thi-hành những chỉ-thị của-ta...
thì cô-ta thích-thú gật đầu:
- Vâng, thế thì hay hơn. Chứ nếu anh-ta mà ra hồi-chánh
thì anh-ta lại... bám riết theo cháu thì phiền vô cùng...
THẾ là ngày-một ngày-hai công-tác cứ tiến-triển đều-đặn
và tương-đối nhanh chóng. Tươi bây giờ nắm thế chủ-động chứ không còn dè-dặt sợ
bị hỏng việc dở chừng như trước, vì chúng tôi thu-thập càng ngày càng nhiều,
không những tin-tức giá-trị về cộng-sản Ba-Lan và Ðông-Âu, mà cả những thủ-bút
của Signalia cùng những đoạn băng ghi-âm lời anh-ta nói, những đoạn phim
thu-hình việc anh-ta làm, khiến viên sĩ-quan Ba-Lan ngày càng tiến xa trên đường
trở về Chính-Nghĩa Tự-Do.
Tuy phác-họa với Tươi chương-trình hoạt-động như thế,
nhưng tôi chỉ cho phép cô-ta khuyến-dụ Signalia chống lại chế-độ cộng-sản và đứng
vào hàng-ngũ Thế-Giới Dân-Chủ mà thôi, chứ chưa chịu nói rõ với anh-ta là sẽ
sinh sống trong môi-trường nào. Trong hiện-tại thì anh-ta đã bước vào
giai-đoạn tự-nguyện và tri-tình cung-cấp mọi tin-tức tài-liệu do Tươi đòi-hỏi,
cũng như góp ý là nếu muốn có một sự đổi mới bên trong lãnh-thổ Ba-Lan thì phải
làm gì, với ai, nơi nào, lúc nào, tại sao, và bằng cách nào; bắt đầu từ những
phần-tử thân-tín trong quân-đội mà anh-ta là sĩ-quan mật-mã & truyền-tin,
trong cơ-quan tình-báo mà anh-ta mặc-nhiên nhìn-nhận là đã có giao công-tác cho
mình.
TÔI đoán là sẽ có những Thiên-Nga-của-tôi bị
các đối-tượng tình-báo nghi-ngờ. Mà quả là đúng. Một hôm, cô-ta báo-cáo rằng
Signalia đã biết rõ cô-ta là mật-viên của cơ-quan Phản-Gián Việt-Nam Cộng-Hòa.
Dù thế, anh-ta sẵn-sàng hợp-tác, như đã chứng-tỏ trong thời-gian
qua.
Nhưng anh-ta nhận thấy Việt-Nam Cộng-Hòa không có quan-hệ
ngoại-giao với Ba-Lan, không có kiều-dân, thậm-chí không có du-khách đến
Ba-Lan, vả lại đang bận đối-phó với cộng-sản trong nước, do đó không thể giúp
ích gì nhiều cho đất nước của anh-ta, vì ý anh-ta không phải là chỉ tự lo giải-cứu
cho bản-thân mình mà thôi.
TÔI chỉ cần có thế, vừa xác-định tinh-thần ái-quốc là yếu-tố
chủ-lực quan-trọng hơn các yếu-tố tình-cảm cá-nhân và quyền-lợi vật-chất trong
anh-ta, vừa có cớ để bắc cầu cho anh-ta bước qua một chỗ dựa mới.
Tôi đồng-ý cho anh-ta gặp một người Mỹ.
CÔ Tốt, người chị của Tươi, cũng như người chồng, đều là
công-nhân, nông-dân chất-phác, không thể quen thân với người Mỹ nào để làm
trung-gian giới-thiệu cho Signalia. Tôi không muốn Tươi trực-tiếp giới-thiệu
một người Mỹ nào, để giữ nguyên ấn-tượng rằng cô-ta chỉ là mật-viên của Việt-Nam
Cộng-Hòa mà thôi, và để Người Bạn Ðồng-Minh của tôi có thể cẩn-thận dùng thêm một
người khác nữa hầu kiểm-tra mức-độ thành-thật của Signalia trước khi để cho
anh-ta chính-thức "gặp mặt một người Mỹ".
Một kế-hoạch phụ đã được thảo ra để cấp-tốc thi-hành,
theo đó thì:
Tốt viện cớ là nhà có giỗ nên mời một số bà-con bạn-bè đến
dự một bữa cơm gia-đình, nhân dịp có mời vợ+chồng một người bạn-tưởng-tượng, là
Huệ, nên mời luôn cả bạn trai của Tươi, mà vợ+chồng Tốt tưởng cũng là Mỹ, cùng
dự, để nếm món ăn Việt-Nam. Bà-con bên chồng của Tốt và bạn-bè của Tốt chỉ
có khoảng dăm sáu người, tất cả đều là phụ-nữ nông-dân từ vùng quê ra; chỉ trừ
có một cô Huệ là làm việc cho một công-ty nước ngoài và có chồng là người Mỹ.
Huệ đưa chồng đến, và Tươi đưa bạn trai là Signalia đến. Chồng Tốt ngồi
chung với các nông-dân ở một bàn riêng, vì họ ngượng-ngùng trước người nước
ngoài. Tốt cùng vợ+chồng Huệ và Tươi cùng bạn-trai của Tươi ngồi một bàn
riêng để dễ chuyện-trò với nhau.
Sau khi cô Tươi chủ-động khuyến-khích Signalia đến dự để
trực-tiếp nói chuyện với Huệ, nhờ chồng Huệ trung-gian cho gặp một người Mỹ thì
Signalia đòi-hỏi phải là một người Mỹ trong giới ngoại-giao, để có thẩm-quyền
giải-quyết tình-trạng của anh-ta (trước đó chúng tôi không nói chồng của cô Huệ
làm ở sở nào).
Tôi hội-ý với Người Bạn Ðồng-Minh.
Ý-thức rằng các nhà ngoại-giao không hoạt-động tình-báo,
tôi cùng Người Bạn Ðồng-Minh phải nhờ một Mỹ-kiều tự xưng là viên-chức của Tòa
Tổng-Lĩnh-Sứ Hoa-Kỳ tại Ðà-Nẵng đóng vai chồng của cô Huệ, đến nhà cô Tốt để gặp
Signalia.
Tất-nhiên chúng tôi cũng phải làm giả giấy-tờ chứng-minh
chồng Huệ là một nhân-vật trong ngành ngoại-giao Hoa-Kỳ.
ÐỂ có cuộc gặp-gỡ đó, tôi phải trải qua những ngày giờ vất-vả.
Khi chọn được cô Huệ là người thông-minh, thích-hợp với vai-trò đã định, thì gặp
phải một trở-ngại là cô-ta có chồng+con đứng-đắn, không chịu đóng vai vợ-hờ của
một người Mỹ. Tôi phải đóng khung vai-trò của cô-ta trong một bối-cảnh hạn-chế:
cô-ta và người chồng-giả chỉ xuất-hiện trong nhà của Tốt mà thôi. Tốt
không biết nói tiếng Anh: vai-trò của Tốt là chỉ làm như Tốt và cô Huệ là đôi bạn
thân, để qua Tốt mà Signalia quen được với Huệ, rồi Huệ giới-thiệu chồng mình
là một "người Mỹ trong ngành ngoại-giao".
TỐI ấy, tôi phải nhập-cuộc cùng với bộ-ba -- thiếu-tá Ngô
Phi Ðạm, đại-úy Nguyễn Công Văn, đại-úy Phạm Khả -- cùng Ðiệp-Trưởng Nguyễn Hữu
Thắng và Phòng Ðặc-Nhiệm, bố-trí một hệ-thống báo-động và ngăn-trở tại hai đầu
đường dẫn đến nhà cô Tốt, vì sợ lỡ có thành-viên Ba-Lan hoặc Hung-Gia-Lợi nào
tình-cờ trông thấy Signalia đi vào lối ấy, mà nếu có lệnh đi tìm anh-ta về làm
việc gì khẩn-cấp, họ sẽ đến tìm, thì họ có thể phát-hiện việc anh-ta đến một
nơi có sự hiện-diện của một người Hoa-Kỳ.
CUỐI cùng, Signalia đã gặp được một người Mỹ như ý muốn.
Và hai người đã bàn chuyện với nhau cởi-mở và thân-thiết như đã quen nhau từ
lâu.
Người Mỹ ấy, trước đó đã được chúng tôi giải-thích vấn-đề,
đã hiểu-biết tường-tận lý-lịch, quá-trình hoạt-động, hoàn-cảnh, và nguyện-vọng
của Signalia, và đã chủ-động thuyết-phục, khuyến-khích, để đi đến kết-quả là
viên sĩ-quan Ba-Lan nhận lời tiếp-tục ở nguyên trong hàng-ngũ cộng-sản Ba-Lan để
làm nội-tuyến cho cơ-quan tình-báo của Hoa-Kỳ.
Hai chị+em Tốt và Tươi thì nói chuyện riêng với Huệ, rồi
cùng nhau góp chuyện với những người khác ở bàn bên kia, để mặc cho "hai
người đàn-ông Mỹ" say-sưa hàn-huyên tâm-sự với nhau.
Từ truớc, Tươi không cho thân-nhân biết rằng bạn trai của
mình là người Ba-Lan. Các Mỹ-kiều, các quân-nhân Thủy-Quân Lục-Chiến
Hoa-Kỳ bảo-vệ Tòa Tổng-Lĩnh-Sứ của họ mà ngoài giờ làm việc thì cũng mặc dân-phục;
các Pháp-kiều, Ðức-kiều; các thành-viên Ủy-Hội Quốc-Tế mà ngoài giờ làm việc
thì cũng mặc dân-phục; tất cả đều được đồng-hóa với nhau, đều được xem là người
Mỹ, trước mắt quần-chúng Việt-Nam.
Các thủ-tục tuyển-mộ và cam-kết cộng-tác được tiến-hành tại
chỗ. Các máy ghi-âm và quay phim bí-mật chạy đều.
BÊN ngoài, các nhân-viên Ðặc-Cảnh mặc sắc-phục Cảnh-Sát Quốc-Gia đứng sẵn ở
hai đầu đường, phòng khi có thành-viên cộng-sản nào trong Ủy-Hội Quốc-Tế xuất-hiện
thì đứng ra chận đường kiểm-soát giấy tờ, xe-cộ và đồ-đạc của khách qua đường,
tạo vùng hạn-chế đi lại, khiến các kẻ ấy tự-động rút lui, vì họ được lệnh tránh
xa những nơi có sự bất-thường.
Nhưng mãi đến khuya vẫn không có cơ-hội nào để diễn kịch
như thế.
QUA ngày hôm sau, tại văn-phòng, tôi chính-thức chuyển-giao
điệp-vụ ấy cho Người Bạn Ðồng-Minh tiếp-nhận phát-triển theo tình-huống mới, kể
từ năm 1974.
Signalia chỉ ra Khu-Vực II để tạm-thời thay-thế Teleski.
MỘT thời-gian ngắn sau, Signalia mãn-hạn công-tác ở Việt-Nam,
được lệnh trở về Ba-Lan.
Anh-ta mang theo về nước một sứ-mệnh đặc-biệt lãnh nhận từ
Thế-Giới Tự-Do.
* LÊ XUÂN NHUẬN
Tham khảo:
- Các điệp-vụ của Lê Xuân Nhuận nhắm vào hai nước cộng-sản Ba Lan và Hung
Gia Lợi đã được thực-hiện từ 1973 đến 1975.
- Đài Âu-Châu Tự-Do (Radio
Free Europe), của CIA, vốn hoạt-động từ 1953, đã có ảnh-hưởng mạnh tại các nước
Đông-Âu (nhất là Ba-Lan và Hung-Gia-Lợi) từ năm 1974 (Re: https://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%C3%A0i_Ch%C3%A2u_%C3%82u_T%E1%BB%B1_do/%C4%90%C3%A0i_T%E1%BB%B1_do#:~:text=%C4%90%C3%A0i%20T%E1%BB%B1%20do%20b%E1%BA%AFt%20%C4%91%E1%BA%A7u,Stalin%20b%E1%BB%91n%20ng%C3%A0y%20sau%20%C4%91%C3%B3.)
- Lãnh-tụ chống-Cộng Walesa đã tổ-chức công-nhân Ba-Lan đình-công và nổi dậy, thành-lập Công-Đoàn
Đoàn-Kết lớn+mạnh (được CIA ngầm giúp nhiều mặt) từ năm 1980 (Re: https://vi.wikipedia.org/wiki/Lech_Wa%C5%82%C4%99sa và
- Tổng-Thống Reagan đẩy mạnh
công-cuộc chống-Cộng từ năm 1981 (Re: https://vi.wikipedia.org/wiki/Ronald_Reagan#Leo_thang_chi%E1%BA%BFn_tranh_l%E1%BA%A1nh)
- Năm 1989 thì cộng
sản tại các nước trong Liên Bang Xô Viết đã tự chấm dứt, và cuối năm ấy, cộng sản tại Hung Gia Lợi cũng đã hạ màn. Đồng-thời cộng sản Đông Đức phá bỏ bức tường Bá Linh, mở cửa ra với Tây Phương. Đến cuối 1990 thì cộng sản Ba Lan cáo chung. Thế là tan rã toàn Khối cộng
sản cả Đông Âu lẫn Liên Xô).
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire