1 . ÔNG ĐẢNG TRƯỞNG LẠC LÕNG .
Mười năm ông Nguyễn Phú Trọng là đảng trưởng đảng cộng sản
cầm quyền ở Việt Nam là tám năm Tàu Cộng mặc sức lộng hành trên biển Đông của
Việt Nam. Mặc sức giết người cướp tài sản của dân Việt Nam đánh cá trên biển Việt
Nam. Mặc sức gây sự, đe dọa, xua đuổi nhà đầu tư nước ngoài hợp tác với Việt
Nam khai thác dầu khí trong lãnh hải Việt Nam. Mặc sức đưa dàn khoan vào sâu
trong lãnh hải Việt Nam, đến sát bờ biển Việt Nam khoan tìm kiếm dầu khí hết
tháng này sang tháng khác. Tàu Cộng ngang ngược đòi Việt Nam phải chấm dứt hợp
đồng khai thác dầu khí với nước ngoài trên biển Việt Nam và đảng trưởng Nguyễn
Phú Trọng đã ngoan ngoãn và hèn nhát vâng lời, nhục nhã chấp nhận bồi thường bốn
trăm triệu đô la cho hãng Repsol, Tây Ban Nha để hãng này nhổ mũi khoan tìm kiếm
dầu khí, rút khỏi lô Cá Rồng Đỏ trong vùng biển Tư Chính của Việt Nam.
Thời gian ông Nguyễn Phú Trong đứng đầu bộ máy quyền lực ở
Việt Nam cũng là thời gian đủ cho Tàu Cộng bồi đắp, xây cất những bãi đá chúng
cướp được của Việt Nam ở Hoàng Sa năm 1974 và những bãi đá chúng cướp của Việt
Nam ở Trường Sa năm 1988. Thời gian đủ cho chúng biến những doi san hô chưa nổi
hẳn lên khỏi mặt nước biển, bị biển nuốt chửng khi thủy triều lên thành những đảo
nhân tạo có vườn hoa khoe sắc, có đèn điện sáng rực về đêm và có đường băng dài
hơn ba ngàn mét cho những máy bay quân sự lớn nhất, hiện đại nhất cất hạ
cánh.
Thời gian ông Nguyễn Phú Trọng nắm quyền lực tuyệt đối ở
Việt Nam cũng là thời gian quyền lực tuyệt đối đó được sử dụng để cướp đất của
dân tàn bạo nhất. Thời đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng nắm quyền lực tuyệt đối đã
diễn ra những vụ chính quyền cướp đất của dân đẫm máu và nước mắt. Cướp đất Văn
Giang, Hưng Yên. Cướp đất Dương Nội, đất Đồng Tâm, Hà Nội. Cướp đất Thủ Thiêm,
đất Lộc Hưng, Sài Gòn. Đẩy hàng triệu người dân vào cảnh khốn cùng, không chốn
dung thân, không đường kiếm sống rồi quyền lực tuyệt đối Nguyễn Phú Trọng thỏa
mãn tuyên bố: Chưa có thời nào rực rỡ như hôm nay!
Quyền lực nhà nước cướp đất của dân thời đảng trưởng Nguyễn
Phú Trọng nắm quyền lực tuyệt đối sẽ đi vào sử xanh cho những thế hệ mai sau hiểu
về một thời đảng cướp mang tên cộng sản Việt Nam cầm quyền và hiện tại đã đi
vào văn chương ghi trên giấy trắng mực đen trong sách báo lưu trong các thư viện,
ghi thành các files điện tử trên mạng internet toàn cầu và đã trở thành bia miệng
dân gian, trở thành ca dao mới, làm phong phú cho kho tàng folklore. Cướp. Thơ
Nguyễn Duy. Cướp xưa băng nhóm làng nhàng / cướp nay có đảng có đoàn hẳn hoi /
có con dấu đóng đỏ tươi / có còng có súng dùi cui nhà tù / cướp xưa lén lút tù
mù / cướp nay gióng trống phất cờ phóng loa / con trời bay lả bay la / cướp
trên bàn giấy cướp ra cánh đồng / dân oan tuôn lệ ròng ròng / mất nhà mất đất
nát lòng miền quê / tiếng than vang động bốn bề / cướp từ thôn xóm tiến về
thành đô / ai qua thành phố Bác Hồ / mà coi cướp đất bên bờ Thủ Thiêm / bây giờ
mẹ phải dặn thêm / quan tham là cướp cả đêm lẫn ngày.
Thời gian ông Nguyễn Phú Trọng nắm quyền lực tuyệt đối ở
Việt Nam cũng là thời gian ông hăm hở và quyết chí sử dụng quyền lực tuyệt đối
đó xây dựng những bộ luật phản dân hại nước như: Bộ luật Đặc Khu Kinh Tế dành
những thế đất hiểm yếu trên lãnh thổ Việt Nam đón đội quân Tàu Cộng xâm lược
vào ém quân, nằm vùng. Bộ luật An Ninh Mạng tạo thêm một tầng địa ngục tước đoạt
quyền tự do tư tưởng của người dân. Người dân cả nước bừng bừng phẫn nộ phản đối
bộ luật rước giặc xâm lược vào nhà, ông đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng phải lệnh
cho Quốc hội tạm dừng áp đặt luật đặc khu kinh tế nhưng ông đã áp đặt được bộ
luật An Ninh Mạng vào đời sống xã hội vốn đã ngột ngạt vì mất tự do, mất những
giá trị thiêng liêng của quyền con người, nay có thêm bộ luật An Ninh Mạng lại
càng thêm ngột ngạt, tù túng trong đời sống văn hóa tinh thần.
Thời gian ông Nguyễn Phú Trọng nắm quyền lực tuyệt đối ở
Việt Nam cũng là thời gian quyền lực tuyệt đối đó được mang ra đàn áp dân khốc
liệt nhất. Dân nói tiếng nói trách nhiệm công dân bị công an cộng sản giả dạng
côn đồ xúm vào đánh đổ máu, chấn thương sọ não giữa đường phố đông người, bị
đón đánh lén đến hôn mê trên đường vắng. Quyền lực tuyệt đối Nguyễn Phú Trọng
đã tạo ra những bản án phi pháp, phi lí và man rợ. Tuyên những bản án hàng chục
năm tù đày với những phụ nữ thân cô thế cô, những người mẹ nuôi con nhỏ, những
thầy giáo ý thức được trách nhiệm công dân, chỉ thực hiện quyền con người, quyền
công dân đã được ghi trong Hiến pháp.
Sử dụng quyền lực tuyệt đối cướp cuộc sống bình yên của
người dân, cướp quyền con người, quyền công dân của người dân nhưng suốt tám
năm quyền lực tuyệt đối Nguyễn Phú Trọng đã hoàn toàn làm ngơ trước những hành
động xâm lược biển Đông ngày càng trắng trợn, càn rỡ, quyết liệt của Tàu Cộng.
Hơn ba tháng qua Tàu Cộng đưa chiến hạm, đưa tàu thăm dò khảo sát biển, đưa
giàn khoan vào bãi Tư Chính nằm sâu trong vùng biển thuộc chủ quyền Việt Nam,
ngang nhiên khoan tìm kiếm dầu khí trên biển Việt Nam rồi chúng lên diễn đàn lớn
giọng tuyên bố chủ quyền và đòi Việt Nam tôn trọng chủ quyền của chúng ở bãi Tư
Chính, đòi Việt Nam phải chấm dứt các hoạt động khoan tìm dầu khí tại bãi Tư
Chính. Quyền lực tuyệt đối Nguyễn Phú Trọng vẫn hèn nhát và nhục nhã ngậm hột
thị.
Lấy thịt đè người, đưa lực lượng quân sự áp đảo vào biển
Việt Nam, hơn ba tháng qua, Tàu Cộng đã thực sự làm chủ bãi Tư Chính, đã thực sự
thọc lưỡi gươm, kề họng súng vào sườn cơ thể tổ quốc Việt Nam. Vận mệnh đất nước
Việt Nam đang bị thử thách nghiêm trọng. Số phận dân tộc Việt Nam đang đứng trước
nguy cơ nước mất, dân nô lệ. Thân phận giống nòi Việt Nam đang đứng trước nguy
cơ Hán hóa, diệt chủng. Vậy mà sáng ngày 7 tháng 11, 2019, khai mạc hội nghị
trung ương 11, khóa 12 của đảng cộng sản cầm quyền, quyền lực tuyệt đối Nguyễn
Phú Trọng chỉ nhắc thoáng qua về biển Đông như truyền thông nhắc đến dịch bệnh
heo tai xanh, như Hà Nội nhắc đến sự cố cháy ở nhà máy Rạng Đông.
“Đồng thời, phân tích, dự báo có căn cứ, cơ sở khoa học,
tình hình thế giới và trong nước, nhất là tình hình Biển Đông; chỉ rõ các khả
năng có thể xảy ra trong thời gian tới, lường trước những thời cơ, thuận lợi cần
nắm bắt, những khó khăn, thách thức cần phải nỗ lực vượt qua. Từ đó, xác định
sát hợp mục tiêu tổng quát, dự kiến các chỉ tiêu chủ yếu, cơ bản, quan trọng nhất
cho năm 2020 và các chính sách, biện pháp phù hợp, có tính khả thi cao, nhất là
các chính sách, biện pháp đột phá để thích ứng với những diễn biến và tác động
mới của tình hình thế giới, khu vực đối với kinh tế – xã hội nước ta trong năm
2020”
Vô cảm, lạc lõng với cuộc sống đầy thách thức nguy khốn của
đất nước, lạc lõng với ngổn ngang lo toan, đau khổ của người dân như vậy thì
khi Tàu Cộng tìm được mỏ dầu khí ở bãi Tư Chính, chúng đưa giàn khoan đến, mở
công trường rầm rộ khai thác dầu khí trên biển Việt Nam, lúc đó quyền lực tuyệt
đối Nguyễn Phú Trọng cũng chỉ ề à chậm rãi, bình thản và dửng dưng nói với các ủy
vên trung ương của ông rằng: Phải phân tích, dự báo có căn cứ, cơ sở khoa học
tình hình Biển Đông!
Vô cảm, lạc lõng với nhân dân, với đất nước như vậy mà cũng
xưng xưng tự nhận là yêu nước!
QUY HOẠCH
THẢM HỌA
THẢM HỌA CỘNG
SẢN
KÌ HAI.
BAN LÃNH ĐẠO
ĐẢNG THẤP KÉM
Đảng cầm quyền với ông đảng trưởng quyền lực tuyệt đối
Nguyễn Phú Trọng lạc lõng cùng các nhân vật nắm quyền lực tuyệt đối ở các lĩnh
vực và các vùng lãnh thổ trong nhóm quyền lực trung ương như các ông, các
bà:
Ông Nguyễn Xuân Phúc, ủy viên bộ Chính trị. Là Thủ tướng
Chính phủ nhưng ông Phúc chỉ như một diễn viên tấu hài, lăng xăng có mặt khắp
chốn khắp nơi, nói những điều tưởng như phát hiện lớn lao, ví von tưởng là văn
hoa, nơi nọ đầu tàu, nơi kia cũng đầu tàu, chỉ bộc lộ một hình hài văn hóa còi
cọc tội nghiệp, một tâm hồn chưa được đánh thức để biết cảm hứng về cái đẹp, cảm
hứng với cuộc đời, với số phận nhân dân, đất nước và một kiến thức kinh tế trống
rỗng của người nắm quyền điều hành nền kinh tế đất nước. Những lời vàng của ông
Thủ tướng Phúc chỉ đạo đời sống kinh tế cho các địa phương, các ngành đều trở
thành những màn chọc cười rẻ tiền với dân chúng.
Bà Nguyễn Thị Kim Ngân, ủy viên bộ Chính trị. Là Chủ tịch
Quốc hội nhưng bà Ngân chỉ như một cô giao liên gùi bòng ý đồ, tham vọng của bộ
Chính trị đến Quốc hội. Chỉ như viên thư lại triển khai thực hiện mọi đòi hỏi của
bộ Chính trị với Quốc hội. Bà Ngân tự giới thiệu công việc giao liên của bà, tự
xác định tư cách thư lại của bà bằng câu nói đã được tất cả các tờ báo chính thống
ghi nhận và thông tin: Bộ Chính trị đã kết luận rồi, dự thảo luật đặc khu kinh
tế không trái hiến pháp. Quốc hội phảo bàn để ra luật chứ không thể không ra luật!
Chỉ một câu đó cũng cho thấy đầy đủ sự thảm hại, sự thấp kém của Chủ tịch Quốc
hội và sự thảm hại, sự thấp kém của cả cái Quốc hội đảng cử dân bầu, cái Quốc hội
từ người đứng đầu đến các nghị sĩ được sang trọng hóa là đại biểu nhân dân đều
chỉ là những con rối, những vai hề, nhất cử nhất động đều theo sự giật dây của
bộ Chính trị đảng cộng sản.
Ông Nguyễn Ngọc Thiện. Là bộ trưởng văn hóa nhưng hoàn
toàn không thấy vóc dáng, hình hài con người văn hóa ở người đứng đầu cơ quan
văn hóa đất nước mà chỉ thấy sự xỉ nhục, khinh bỉ văn hóa.
Mượn cớ kỉ niệm ngày thiết lập quan hệ bang giao hai nước
Việt cộng và Tàu cộng, Tàu cộng đưa đoàn hát múa của một tộc người thiểu số bị
Đại Hán cai trị đến Hà Nội. Thiết lập quan hệ bang giao giữa hai nước là sự kiện
quốc gia, nhà nước với nhà nước. Sự kiện quốc gia nhưng Tàu cộng chỉ đưa đoàn
nghệ thuật của một vùng tự trị của Tàu cộng sang Việt Nam thì Tàu cộng coi Việt
Nam cũng chỉ là xứ Tàu cộng cho tự trị mà thôi. Bị xỉ nhục như vậy nhưng ông
Thiện thấp kém văn hóa, vô cảm chính trị vẫn mang danh nghĩa nhà nước Việt Nam
đón tiếp sự xỉ nhục đó.
Nhục nhã hơn, ông Thiện đã ngu ngơ chấp nhận đòi hỏi bất
thường về ngày đoàn múa hát xứ tự trị Tàu cộng biểu diễn ở nhà hát lớn Hà Nội
không phải là ngày 18 tháng một, ngày hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao mà
là ngày 19 tháng môt, ngày Tàu cộng đánh chiếm được hoàn toàn quần đảo Hoàng Sa
của Việt Nam! Thông điệp của Tàu cộng là: Việt Nam chấp nhận đoàn nghệ thuật của
chúng hát múa giữa Hà Nội, hát múa trước Ba Đình, hát múa trước mũi chóp bu
lãnh đạo nhà nước cộng sản Việt Nam mừng ngày chúng thâu tóm được Hoàng Sa của
Việt Nam là nhà nước cộng sản Việt Nam đồng tình với sự thâu tóm đó và nhà nước
cộng sản Việt Nam đã thừa nhận Hoàng Sa là của Tàu cộng.
Qua mặt được quan chức thấp kém văn hóa của nhà nước cộng
sản Việt Nam nhưng Tàu cộng không qua mặt được người dân của đất nước Văn hiến.
Người dân phẫn nộ lên tiếng phản đối đêm biểu diễn xỉ nhục lịch sử Việt Nam, xỉ
nhục sự toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam của đoàn nghệ thuật Tàu cộng, gần đến giờ biểu
diễn, màn hát múa ngạo mạn của Tàu cộng mới bị hủy bỏ.
Không phải chỉ một vụ việc ông Thiện chấp thuận cho đoàn
nghệ thuật Tàu cộng múa hát ở nhà hát lớn Hà Nội mừng ngày chúng cướp được hoàn
toàn quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Ngày 14 tháng ba, năm 2018, ngày người dân
Việt Nam bùi ngùi thành kính tưởng niệm tròn 30 năm, 64 người con yêu của tổ quốc
Việt Nam giữ bãi đá Gạc Ma bị Tàu cộng giết hại, ngày đau buồn tưởng niệm tròn
30 năm bãi đá Gạc Ma và sáu bãi đá khác trong quần đảo Trường Sa của Việt Nam bị
Tàu cộng đánh chiếm. Cũng đúng ngày 14 tháng ba, năm 2018, bộ phản văn hóa của
ông Thiện đã làm một việc phản bội tổ quốc, xúc phạm hương hồn 64 người lính Việt
Nam bị giặc Tàu cộng giết hại ở Gạc Ma. Đúng 14 tháng ba, năm 2018, bộ phim phô
trương sức mạnh hạm đội Tàu cộng và khẳng định với thế giới rằng biển Đông của
Việt Nam là vùng lãnh hải của chúng, phim Điệp Vụ Biển Đỏ sản xuất ở Bắc Kinh
được bộ thấp kém văn hóa, thấp kém chính trị của ông Thiện cho trình chiếu
trong các rạp cinéma trên toàn cõi Việt Nam. Người đứng đầu cơ quan quản lí văn
hóa của một nhà nước mà thấp kém văn hóa, thấp kém chính trị đến như vậy là sự
xỉ nhục cho cả nền văn hóa đất nước.
Nỗi xỉ nhục mang tên Điệp Vụ Biển Đỏ chưa nguôi thì những
ngày cuối thu, đầu đông 2019 người dân cả nước đang thắt lòng theo dõi đường đi
những đoàn tàu chiến và tàu khảo sát biển của quân Tàu cộng xâm lược dọc ngang
trên biển Đông của ta như trên ao nhà của chúng. Phẫn nộ trước sự xâm lược của
Tàu cộng ở biển Đông, người dân càng phẫn nộ khi bộ thấp kém văn hóa của ông
Thiện lại cho trình chiếu trên toàn lãnh thổ Việt Nam bộ phim hoạt hình của Tàu
cộng, trong phim có bản đồ đất nước Tàu cộng với hình lưỡi bò liếm trọn biển
Đông của Việt Nam.
Là ủy viên trung ương đảng cộng sản cầm quyền đáng ra ông
Thiện phải có tầm chính trị cao hơn bốn triệu đảng viên cộng sản, càng phải cao
hơn tầm chính trị hơn chín mươi triệu người dân Việt Nam. Nhưng tầm văn hóa của
ông bộ trưởng văn hóa Thiện đã thấp hơn người dân và tầm chính trị của ông ủy
viên trung ương cộng sản Thiện lại càng thấp kém đến mức xỉ nhục cả cho đảng của
ông, đảng cầm quyền nắm vận mệnh đất nước.
Ông Trần Hồng Hà đứng đầu cơ quan quản lí tài nguyên mội
trường quốc gia đã để nước ngoài đầu độc cả dải biển miền Trung, giết chết sự sống
của biển. Ông bộ trưởng, ủy viên trung ương đảng cộng sản đã không có liêm sỉ,
không có lòng tự trọng tối thiểu, không nhận trách nhiệm lại dàn dựng màn diễn
trơ trẽn, lố bịch và lưu manh, màn diễn tắm biển, ăn cá biển để chạy tội, xí
xóa trách nhiệm và lừa bịp người dân.
Rước nước ngoài vào giết chết sự sống, tàn phá biển và dải
bờ biển giầu đẹp của đất nước, ông bộ trưởng vô liêm sỉ còn dung túng cho cả bộ
máy quản lí nhà nước về tài nguyên môi trường của ông thông đồng với những doanh
nghiệp bất lương, lũ tư bản hoang dã man rợ, cho chúng thâu tóm tài nguyên đất
nước, biến tài nguyên của nước, tài sản của dân thành vốn tư bản của chúng. Với
lòng tham không đáy, với thứ văn hóa công nông và thứ thẩm mĩ Lý Toét, lũ quan
chức tài nguyên môi trường ngu dốt và tham lam cùng lũ tư bản hoang dã bất
lương đã biến những kì quan thăm thẳm và lung linh của đất nước, những tuyệt
tác vô giá của tự nhiên thành những khối bê tông kệch cỡm.
Quan chức quản lí nhà nước về tài nguyên môi trường và lũ
tư bản hoang dã bất lương đã biến vịnh Hạ Long trên cạn Tràng An, Ninh Bình
thành những ngôi chùa quốc doanh Bái Đính, Tam Chúc, xác là chùa Tàu, hồn là chốn
chợ Trời buôn thần bán thánh.
Những người cộng sản với nền tảng văn hóa bằng cấp, chỉ cần
bằng cấp, không cần trí tuệ đã biến chủ nghĩa cộng sản thành một tôn giáo rồi
cũng chính những người cộng sản đã làm cho tôn giáo đấu tranh giai cấp, tôn
giáo bạo lực của họ thành tôn giáo của máu và nước mắt, tôn giáo của tội ác và
bất công. Để rồi, từ lãnh tụ cộng sản đến đảng viên thường không ai còn đức tin
vào tôn giáo cộng sản của họ nữa. Nhưng tôn giáo cộng sản cho họ quyền cai trị,
cho họ ăn trên ngồi trốc, cho họ làm giầu. Trên thế gian, không có nghề gì làm
giầu dễ dàng, mau lẹ và vớ bẫm như quyền lực cộng sản. Không còn mảy may lòng
tin vào tôn giáo cộng sản nhưng họ vẫn dùng bạo lực chuyên chính, dùng công an,
tòa án, nhà tù, dùng máu và nước mắt dân để bảo vệ tôn giáo cộng sản, bảo vệ
quyền cai trị, quyền vớ bẫm của họ.
Không còn đức tin vào tôn giáo cộng sản, quan chức cộng sản
lại gửi đức tin vào tôn giáo truyền thống. Càng quyền cao chức trọng, càng vớ bẫm,
càng chồng chất tội với dân với nước, với chính lương tâm mình, quan chức cộng
sản càng đổ tiền của vào xây chùa, đúc chuông, tô tượng và vợ con họ càng tấp nập
đi chùa. Nhà nước cộng sản cũng là nhà nước ngu dân. Cộng sản dùng bạo lực, lừa
dối và tăm tối ngu dân để cai trị. Trong tăm tối ngu dân cộng sản, trong bất
công, oan khiên cộng sản, trong bất ổn triền miên của xã hội cộng sản, người
dân càng lũ lượt đi tìm sự bình yên và hi vọng ở thánh đường, ở cửa Phật.
Chỉ có thể bóp chặt quản lí Thiên Chúa giáo nhưng cộng sản
không thể thọc bàn tay can thiệp vào Thiên Chúa giáo và đạo Ki tô còn giữ được
sự trong lành nguyên thủy. Đạo Phật là quốc đạo, đạo chính thống ở Việt Nam từ
thời nhà Lý, thế kỉ 11 thì khác. Từ thời còn hoạt động trong bóng tối, nhiều
người cộng sản đã núp vào cửa Phật, được nhà chùa cưu mang, che chở. Đạo Phật
đã nhịp bước với cộng sản từ ngày đó. Ngày nay hầu hết các chùa đều có an ninh
mật vụ cộng sản cạo đầu đóng vai đại đức trụ trì các chùa, có chi bộ cộng sản
trong chùa. Vì vậy mới có những đại đức như Thích Thanh Toàn cấu kết với tập
đoàn cá mập địa ốc Sun tàn phá rừng thiêng Tam Đảo xây chùa Địa Ngục kinh doanh
thần thánh.
Cộng sản đang thao túng chính trường thì cộng sản cũng
đang thao túng cửa Phật. Cộng sản đang biến chính trường thành chốn kinh doanh
quyền lực thì cộng sản cũng đang biến cửa Phật thành chốn kinh doanh thần
thánh. Chưa có thời nào chùa chiền được xây cất đồ sộ, nguy nga, mênh mông và
phô trương như một trung tâm thương mại, phản triết lí Phật giáo như thời cộng
sản. Chưa có thời nào buôn thần bán thánh rầm rộ, phát đạt như thời cộng sản.
Thời cộng sản, tôn giáo bị suy đồi, tha hóa đến mức chủ nghĩa xã hội của hận
thù đấu tranh giai cấp sắt máu leo lên cả tôn chỉ nhà Phật: Đạo Pháp – Dân tộc
– Chủ nghĩa xã hội. Trên thương trường có cả doanh nghiệp lớn buôn thần bán
thánh như doanh nghiệp Xuân Trường.
Chữ kí và dấu son đỏ của cơ quan tài nguyên môi trường đã
giúp doanh nghệp buôn thần bán thánh Xuân Trường biến một vùng non nước kì thú
bậc nhất Việt Nam thành một siêu thị thần thánh sầm uất nhất Việt Nam. Những kì
quan diễm lệ ở Tràng An, Ninh Bình không một tài năng nghệ thuật nào của con
người có thể sáng tạo được, chỉ thiên nhiên toàn năng mới tạo dựng lên nay
thành những đống rác bê tông, rác xã hội và rác tôn giáo.
Quan chức quản lí nhà nước về tài nguyên môi trường và lũ
tư bản hoang dã bất lương đã biến rừng đại ngàn Bà Nà thần tiên thành nơi ô trọc
với chiếc cầu bê tông thô thiển, nặng nề, loang lổ ghẻ lở đè lên thảm rừng, phá
tan không gian huyền bí của rừng thiêng, biến chốn trong lành của thiên nhiên
thành nơi bụi bặm kẻ chợ, nơi những kẻ giầu sổi rải tiền học làm sang.
Bờ sông dào dạt nắng gió cho những mảnh hồn sự thư thái.
Bãi biển lồng lộng biển trời cho người dân đến soi mình vào tình yêu thiên
nhiên, tình yêu đất nước. Đó là tài nguyên vô tận của đất nước, là tài sản vật
chất lớn lao và tài sản tinh thần không thể thiếu của người dân cũng bị bộ máy
quan chức quản lí tài nguyên môi trường lén lút bán đứng cho đám tư bản hoang
dã bất lương.
Tư bản hoang dã phương Tây thế kỉ 17 tích lũy tư bản bằng
bóc lột sức lao động người thợ. Tư bản hoang dã Việt Nam thời cộng sản thế kỉ
21 tích lũy tư bản bằng thông đồng với quan chức nhà nước quản lí lãnh thổ cướp
đất của dân và thông đồng với quan chức nhà nước quản lí tài nguyên môi trường
cướp tài nguyên, tàn phá môi trường đất nước. Bãi biển của dân bị lũ cướp rào
kín, dân không còn đường ra biển. Bờ sông cướp được của nước, lũ cướp xây lên
những biệt thự sang trọng, đắt tiền bán cho những kẻ giầu sổi bất chính.
Suốt nhiều năm bộ Tài nguyên Môi trường của ông Trần Hồng
Hà hối hả làm việc phạm pháp tày trời: Bán đứng tài nguyên môi trường của dân của
nước cho những tập đoàn địa ốc bất lương, hối hả hợp thức hóa cho các doanh
nghiệp bất lương ăn cướp tài nguyên môi trường của dân, của nước. Không chỉ là
phạm pháp, đó còn là tội ác. Và tội ác lớn nhất của bộ Tài nguyên Môi trường Trần
Hồng Hà là những chữ kí, những dấu mộc đỏ chót của họ đang biến dải rừng thiêng
Tam Đảo của lịch sử tự nhiên Việt Nam, của lịch sử giống nòi Việt Nam thành vốn
tư bản của riêng tập đoàn cá mập SUN. Trong bộ luật hình sự có tội lợi dụng quyền
hạn, chức vụ gây hậu quả nghiêm trọng. Đó là tội của bộ trưởng Tài nguyên Môi
trường Trần Hồng Hà. Người đứng đầu cơ quan quản lí tài nguyên môi trường quốc
gia đáng truy tố ngàn lần nhưng quan chức tội phạm đó vẫn đang nhơn nhơn trên
ghế cao quyền lực.
Đã quá dài, không thể kể thêm. Chỉ điểm mặt hai thành vên
trong nhà đỏ của ông đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng. Ông trông coi đời sống văn
hóa tinh thần, giữ phần hồn của đất nước thì văn hóa thấp kém quá xa so với mặt
bằng văn hóa đất nước văn hiến. Ông trông coi kho tài sản vật chất của đất nước
thì hợp thức hóa cho đám làm giầu bất lương biến rừng vàng biển bạc của dân của
nước thành tài sản riêng của lũ cướp.
Những năng lực thấp kém, những nhân cách tồi tệ như các
ông Nguyễn Ngọc Thiện, Trần Hồng Hà vẫn nghênh ngang trên ghế cai trị dân là sự
thách thức dân, là thảm họa của nước. Nhân cách thấp kém mới coi quyền lực là tất
cả, mới mang quyền lực ra thách thức nhân dân. Quan chức triều đình đã vậy.
Quan chức địa phương còn thấp kém, thảm hại hơn nữa, còn thách thức người
dân trắng trợn hơn. Ông Triệu Tài Vinh, ông Nguyễn Nhân Chiến ngồi ghế bí thư tỉnh
ủy nắm quyền lực tuyệt đối một vùng lãnh thổ chỉ để đưa cả gia đình, con cháu,
cả họ hàng hang hốc lên ngồi ghế quan cai trị cả vùng lãnh thổ đó.
Chưa điểm mặt một lô một lốc những kẻ trong ban lãnh đạo
đảng của ông Trọng đã rơi rụng do tham lam vơ vét rỗng ruột tiền bạc, tài sản
quốc gia, tàn phá tan hoang đất nước như các ông Vũ Văn Ninh, Vũ Huy Hoàng,
Đinh La Thăng, Tất Thành Cang, Nguyễn Văn Hiến, Phương Minh Hòa, Nguyễn Bá
Thanh, Trần Văn Minh, Nguyễn Xuân Anh, Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn .
. . Chỉ điểm tên vài ông bà đang yên vị trong ban lãnh đạo đảng của
ông Trọng cũng thấy ban lãnh đạo đảng đầy quyền lực nhưng nhếch nhác, tệ hại,
thấp kém như thế nào.
3. ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM, MỘT TỔ CHỨC CƠ HỘI VÀ LỪA
ĐẢO CHÍNH TRỊ LỚN NHẤT TRONG LỊCH SỬ VIỆT NAM THẢM HỌA CỘNG SẢN
Bảy bãi đá san hô trong quần đảo Trường Sa của tổ tiên
người Việt bị Tàu cộng đánh chiếm năm 1988. Một ngàn năm trăm cây số vuông đất
biên cương phía Bắc của lịch sử Việt Nam trở thành đất Tàu cộng từ năm 1999.
Formosa đầu độc biển, giết chết sự sống cả dải biển miền Trung năn 2016. Rừng
nguyên sinh Bà Nà, rừng tự nhiên Sơn Trà, rừng đại ngàn Tam Đảo bị san phẳng
xây biệt thự làm cõi riêng lui tới cho mấy người sẵn tiền. Ba mươi chín trai
gái người Việt phơi phới tuổi 20 chết cóng trong xe đông lạnh trên đường trốn
vào nước Anh . . . Đó là những thảm họa quốc gia của người Việt Nam
những năm tháng đau buồn này. Tất cả những thảm họa đó đều chỉ từ một căn
nguyên.
THẢM HỌA CỘNG
SẢN
KÌ BA
.
3
. ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM, MỘT TỔ CHỨC CƠ HỘI VÀ LỪA ĐẢO CHÍNH TRỊ LỚN
NHẤT TRONG LỊCH SỬ VIỆT NAM
Thời nước mất, dân nô lệ, đảng cộng sản giương lá cờ yêu
nước, chống xâm lược, giành độc lập và lá cờ yêu nước do người cộng sản phất
lên đã tập hợp được đông đảo người dân đang đau đáu với vận nước đi theo cộng sản,
từ những quan lại đầu triều nhà Nguyễn đến những công chức trong bộ máy hành
chính của thực dân Pháp, từ những trí thức hàng đầu ở trong nước đến những trí
tuệ lớn người Việt ở nước ngoài, từ nhà tư sản ở thành thị, đến người cùng đinh
đi ở đợ nơi thôn dã.
Nhưng lá cờ yêu nước, lá cờ độc lập mà người cộng sản phất
lên chỉ là lá cờ vay mượn, lá cờ ngụy trang. Lá cợ thực sự của họ, lá cờ họ tôn
thờ và quyết chiến đấu để nó thống soái trên toàn cõi Việt Nam là lá cờ công
nông, lá cờ búa liềm. Tổ quốc của người cộng sản là đảng cộng sản. Họ đặt đảng
của họ lên trên dân tộc, trên nhà nước. “Hiến pháp là văn bản pháp lí cao nhất
sau cương lĩnh của đảng” Câu nói bộc lộ đầy đủ sự trống vắng tư duy và tình cảm
với quốc gia, dân tộc, với nhân dân, đất nước của ông đảng trưởng cộng sản Nguyễn
Phú Trọng. Đưa cương lĩnh của đảng lên trên hiến pháp của nước, những người cộng
sản không những tự tách mình đứng ngoài và đứng trên hiến pháp, pháp luật của
nước, mà họ còn đứng ngoài và đứng trên dân tộc. Những người cộng sản đích thực
chỉ có đảng, không có tổ quốc, chỉ có giai cấp, không có dân tộc, chỉ có bốn
phương vô sản, không có quốc gia. Bốn phương vô sản là mục đích. Quốc gia, dân
tộc chỉ là phương tiện đưa họ đi đến mục đích.
Quốc gia, dân tộc không phải là mục đích, không phải là
lí tưởng phụng sự thiêng liêng, không phải là giá trị thẩm mĩ cao cả thì làm gì
có lòng yêu nước. Không có lòng yêu nước nhưng tuyên truyền cộng sản đã làm được
điều lừa dối vĩ đại là: Những người Việt Nam vì lòng yêu nước đi theo cộng sản
đều đinh ninh rằng cộng sản đồng nghĩa với yêu nước và người phất lá cờ yêu nước
đương nhiên phải là người lãnh đạo.
Cũng vì yêu nước, vì lí tưởng độc lập dân tộc, người dân
sẵn sàng hi sinh cả tính mạng của cá nhân, hiến dâng cả tài sản, cơ nghiệp của
gia đình cho sự nghiệp cứu nước và người dân cũng hi sinh cả tự do cá nhân, hi
sinh cả quyền con người, quyền công dân thiêng liêng của mỗi người, chấp nhận để
đảng cộng sản, tổ chức lãnh đạo cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc thâu tóm
toàn bộ quyền lực của dân thời chiến tranh cách mạng.
Lòng yêu nước là sức mạnh vô địch tạo nên sức sống trường
tồn của giống nòi Việt Nam. Giương lá cờ yêu nước để có được sức mạnh đó, người
cộng sản đã mau lẹ thôn tính được nửa nước. Khi phát động cuộc nội chiến Nam Bắc
thâu tóm nốt nửa nước còn lại, để huy động, tập hợp được sức mạnh của lòng yêu
nước, người cộng sản đã biến cuộc nội chiến người Việt giết người Việt đau đớn
giống nòi của lịch sử Việt Nam do đảng cộng sản phát động thành cuộc kháng chiến
giữ nước vĩ đại, cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Thanh niên, học sinh, sinh
viên Sài Gòn rầm rộ xuống đường chống chính quyền hợp pháp và dân chủ miền Nam,
những trí thức lớn rời bỏ đô thị vào rừng tham gia hàng ngũ kháng chiến với những
người cộng sản đều đinh ninh rằng họ đi theo tiếng gọi giục giã của trái tim
yêu nước, đi theo tiếng gọi thiêng liêng của tổ quốc, tiếng gọi chống Mỹ cứu nước.
Những người cộng sản đã thực hiện thành công mĩ mãn cú lừa lịch sử hào nhoáng,
hoành tráng nhất trong trang sử bi tráng Việt Nam.
Yêu nước không phải là khái niệm trừu tượng, mơ hồ. Yêu
nước là yêu những giá trị vĩnh hằng làm nên một quốc gia, một đất nước. Quốc
gia nào, đất nước nào cũng được tạo dựng, hình thành bởi ba giá trị cốt lõi nhất
là: Một là con người, người dân, chủ thể của mỗi quốc gia. Hai là đất đai, lãnh
thổ không gian sinh tồn. Ba là truyền thống văn hóa tạo ra hồn vía, bản sắc
riêng của con người, tạo ra đạo lí xã hội và cũng tạo nên sức sống bền bỉ của đất
nước. Trong ba giá trị tạo nên một quốc gia, một đất nước thì con người, chủ thể
của đất nước có vai trò quan trọng nhất, quyết định nhất. Điều đầu tiên, đơn giản
nhất, thiết thực nhất và không thể thiếu của lòng yêu nước chính là “Nhiễu điều
phủ lấy giá gương / Người trong một nước phải thương nhau cùng”.
Yêu nước phải tôn trọng bảo đảm quyền làm chủ đất nước của
người dân, chủ thể đích thực của đất nước và bảo đảm toàn vẹn lãnh thổ, không để
hao hụt, mất mát một tấc sông, một gang núi. Không có lòng yêu nước, nhà nước cộng
sản Việt Nam gạt người dân khỏi những lo toan việc nước, “Mọi việc đã có đảng
và nhà nước lo!”, coi người dân chỉ là công cụ cho đảng cộng sản sử dụng, chỉ
là bầy đàn nô lệ phải chị sự chăn dắt của đảng cộng sản.
Phất lá cờ yêu nước nhưng từ lúc còn đang tiến hành cách
mạng và chiến tranh, đảng cộng sản đã lộ ra bản chất vong quốc, chống lại nhân
dân, chống lại đất nước khi đánh những đòn chí tử vào nhân dân như đòn cải cách
ruộng đất, ra những đòn triệt hạ tinh hoa, trí tuệ của đất nước như dựng lên những
vụ án phi pháp không xét xử, không bản án nhưng tù đày mút mùa như vụ xét lại
chống đảng, vụ Nhân Văn Giai Phẩm, hãm hại những tinh hoa quí hiếm, những trí
tuệ sáng láng, những tâm hồn cao đẹp của dân tộc Việt Nam. Những Trần Đức Thảo,
Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Hữu Đang, Trần Dần, Vũ Đình Huỳnh, Lê Liêm, Nguyễn Kiến
Giang, Đặng Kim Giang, Hoàng Minh Chính, Nguyễn Chí Thiện, Vũ Thư Hiên, Bùi Ngọc
Tấn, Trần Thư, Huy Vân . . . tù trong ngục tối, tù tại nhà,
tù trong dư luận xã hội, tù trong khốn cùng nghèo đói suốt cuộc đời. Không được
làm việc đóng góp cho đời. Không được kiếm sống nuôi bản thân và gia đình. Dưới
lá cờ yêu nước lừa dối, nhà nước cộng sản đã đày đọa những người ưu tú của đất
nước man rợ hơn cả thời trung cổ.
Thâu tóm cả đất nước trong tay, đảng cộng sản càng bộc lộ
đầy đủ bản chất vong quốc, chống nhân dân, chống đất nước. Từ những việc làm lớn
nhỏ hàng ngày đến những luật pháp, chính sách lâu dài, nhà nước cộng sản đều chỉ
nhằm củng cố sự cầm quyền bất chính của đảng cộng sản, đều cướp đoạt quyền làm
chủ đất nước của người dân.
Yêu nước phải thương nòi. Không yêu nước làm sao có được
tình cảm thương nòi. Chiến thắng trong cuộc nội chiến người Việt giết người Việt,
người cộng sản thắng cuộc liền tước đoạt quyền sống, quyền tự do của hàng triệu
người Việt Nam yêu nước nhưng ở bên thua cuộc, đẩy những người Việt Nam yêu nước
phụng sự cho nhà nước Việt Nam không cộng sản vào những nhà tù núp dưới tên trại
cải tạo và ném cha mẹ, vợ con họ đến những vùng đất sỏi đá hoang vu, heo hút
không đường kiếm sống. Những người cộng sản với mục tiêu cháy bỏng phủ lá cờ búa
liềm lên toàn cõi Việt Nam, đã đốt cháy cả dãy Trường Sơn làm cuộc nội chiến để
lá cờ cộng sản thống trị cả nước thì họ xá gì mạng sống của vài triệu dòng máu
người Việt cùng con một mẹ Âu Cơ!
Người Nga yêu nước Nga. Người Thái yêu nước Thái. Yêu nước
là thuộc tính của con người. Chủ nghĩa cộng sản không có khuôn mặt người, không
còn tính người thì làm gì còn lòng yêu nước. Hàng triệu người dân nặng lòng với
nước mà phải gạt nước mắt bỏ nước, tìm mọi cách, mọi phương tiện, mọi cơ hội trốn
chạy chính quyền cộng sản không còn tính người, không có lòng yêu nước nhưng
đang cai trị đất nước. Trên con đường đầy bất trắc đe dọa chạy trốn cộng sản,
chín phần chết mới có một phần mười tia hi vọng sống sót vẫn còn hơn sống dưới
ách cai trị cộng sản không còn quyền con người thì sống cũng như chết.
Trên con đường thăm thẳm bóng đêm chạy trốn cộng sản, người
bị cướp biển giết, người bị chìm thuyền, bị cá rỉa thịt, xương vùi đáy biển,
người chết ngạt trong thùng container. Người chết không tăm tích trong rừng sâu
trời Âu. Trốn chạy cộng sản, cả triệu người dân Việt đã chết thê thảm suốt nửa
thế kỉ qua. Những người cộng sản cầm quyền đã thay dòng máu Việt Nam yêu thương
trong tim họ bằng dòng máu hận thù giai cấp, đã trở thành kẻ khác máu tanh lòng
với giống nòi Việt Nam và họ vẫn dửng dưng, bình thản trước cả triệu cái chết
thê thảm do họ gây ra.
Đất nước độc lập, thống nhất và thanh bình. Con người trở
về cuộc sống dân sự, đời thường. Cuộc sống đó cần có một nhà nước dân chủ, pháp
quyền thực sự, một xã hội dân sự. Người dân cần được trả lại quyền làm chủ đất
nước, quyền con người, quyền công dân để mỗi người được sống với đầy giá trị
con người và tư cách công dân trong cuộc đời. Mỗi con người là một cá thể sáng
tạo. Quyền con người cho những cá thể sáng tạo đó được sống đúng mình, được thể
hiện hết cá tính sáng tạo. Quyền công dân cho người dân trách nhiệm và tư thế
con người làm chủ mảnh đất mà mình thương yêu, làm chủ thời đại của mình.
Nhưng với bộ máy bạo lực chuyên chính vô sản đã được đảng
cộng sản dồn tâm sức chăm lo xây dựng từ trong chiến tranh đã trở thành bộ máy
đàn áp khổng lồ, liền được đảng cộng sản vận hành đàn áp dân trắng trợn và tàn
bạo hơn cả thời chiến tranh để tước đoạt quyền dân, duy trì quyền cai trị độc
tôn bất chính của đảng cộng sản. Sửa hiến pháp, ngang ngược và hỗn xược đưa vào
hiến pháp quyền thống trị xã hội vĩnh viễn của đảng cộng sản: “Đảng cộng sản Việt
Nam là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội” (Điều 4 hiến pháp 2013). Đảng cộng
sản không những trở thành đảng độc tài man rợ và lạc lõng giữa kỉ nguyên dân chủ
mà còn là đảng cướp nước của giống nòi Việt Nam.
Cương vực lãnh thổ quốc gia xác định chỗ đứng, xác định cả
gia tài của một quốc gia trong gia đình nhân loại. Đất đai hương hỏa của mỗi
con người, mỗi gia đình vừa là tài sản vật chất lớn nhất vừa là tài sản tinh thần,
tình cảm vô giá, thiêng liêng để mỗi con người, mỗi gia đình gắn bó máu thịt với
quê hương đất nước. Tài sản vật chất lớn lao, tài sản tinh thần tình cảm thiêng
liêng của người dân đã bị nhà nước cộng sản cướp trắng trợn bằng điều 4 luật Đất
đai: “Đất đai thuộc sở hữu toàn dân do nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất
quản lí”
Điều 4 Hiến pháp cướp quyền làm chủ đất nước của người
dân. Điều 4 luật Đất đai cướp nốt quyền sở hữu mảnh đất nơi người dân gắn bó
máu thịt với quê hương đất nước. Trong nhà nước độc tài cộng sản Việt Nam, người
dân trắng tay cả quyền làm chủ đất nước, trắng tay cả quyền sở hữu mảnh đất cha
truyền con nối. Người dân phải bơ vơ, lưu vong, sống tạm, sống nhờ ngay trên
quê hương, tổ quốc mình! Vậy mà tuyên truyền cộng sản vẫn ráo hoảnh: “Đảng cộng
sản không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của nhân dân”! Đúng như nhà văn
Nguyễn Khải suốt đời là người cộng sản đã có hơn năm mươi tuổi đảng, đến cuối đời
phải thú nhận về con người cộng sản của ông: “Người cộng sản nói dối lem lẻm,
nói dối lì lợm, nói dối không hề biết xấu hổ và không hề run sợ” (Nguyễn Khải.
Ði Tìm Cái Tôi Đã Mất)
Không chút lòng yêu nước, nhà nước cộng sản mới quyết liệt
vận hành bộ máy công cụ bạo lực chuyên chính vô sản, công an, tòa án, nhà tù
bóp chết mọi tiếng nói của người dân đòi quyền con người, quyền làm chủ đất nước.
Những người mẹ trẻ bế con nhỏ xuống đường nói tiếng nói chính đáng và hợp pháp,
đòi dân chủ, đòi quyền con người, nói tiếng nói của lòng yêu nước, phản đối Tàu
cộng xâm lược biển Đông, phản đối Formosa giết chết biển Việt Nam đều phải nhận
những bản án cả chục năm tù phát vãng đã cho thấy sự tàn bạo, man rợ và lì lợm
chống lại nhân dân của nhà nước cộng sản Việt Nam.
Tiếng nói đòi dân chủ, đòi quyền con người, chống Tàu cộng
xâm lược không phải là tiếng nói đơn lẻ của vài người, vài nhóm người. Đó là tiếng
nói của cả dân tộc Việt Nam không tiếc máu xương chiến đấu giành tự do dân chủ,
giành quyền sống, quyền làm người, giành quyền làm chủ đất nước. Để đàn áp dân,
nhà nước cộng sản đã đẩy tiếng nói đòi dân chủ, đòi quyền làm chủ đất nước sang
“thế lực thù địch”. Coi cả dân tộc Việt Nam là kẻ thù, cô độc giữa nhân dân,
nhà nước cộng sản chỉ còn tồn tại bằng tuyên truyền dối trá và bạo lực đàn
áp.
Từ xa xưa người dân làm chủ dải đất hình chữ S nhìn ra biển
Đông có câu thành ngữ “Rừng vàng biển bạc” để nhắc nhau gìn giữ gia tài tổ tiên
để lại vô cùng quí giá. Từ trong xa thẳm lịch sử đã có đội hùng binh người Việt
ra trấn giữ Hoàng Sa và ra khai thác sản vật ở Trường Sa. Nhà nước Việt cộng đã
để Tàu cộng cướp mất toàn bộ quần đảo Hoàng Sa và cướp bảy bãi đá trong quần đảo
Trường Sa. Từ nhiều năm nay, Tàu cộng đã thực sự làm chủ cả biển Đông.
Sứ mệnh duy nhất của quân đội bất kì nước nào, bất kì thời
nào là bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ, bảo vệ sự thiêng liêng bất khả xâm phạm di sản
của cha ông. Quân đội nước nào cũng chỉ có một lời thề: Trung với nước. Nhưng lời
thề đầu tiên của quân đội nhà nước Việt cộng là trung với đảng. Trung với đảng,
quân đội Việt cộng không được chống trả đội quân của đảng Tàu cộng xâm lược
lãnh thổ Việt Nam.
Thay vì trang bị vũ khí tương xứng với sứ mệnh giữ nước
cho quân đội với quân số chưa đến nửa triệu, nhà nước Việt cộng phát một triệu
lá cờ cho người dân ra biển Đông đánh cá. Đối mặt với những chiến hạm hiện đại
của Tàu cộng xâm lược biển Đông của tổ tiên người Việt là những con tàu đánh cá
mỏng manh và lá cờ đỏ chập chờn, thoi thóp. Quân đội phải ở trong bờ bảo vệ đảng
thì lấy máu dân ra xác định chủ quyền. Từ đó mà có câu thành ngữ mới “quân đội
bám bờ, ngư dân bám biển”. Dân đóng thuế nuôi quân đội để giữ nước nhưng quân đội
nhà nước cộng sản Việt Nam vì trung với đảng phải ru rú trong bờ để dân tay
không liều mình ra khơi giữ biển của cha ông.
Lấy cớ đất nước còn nghèo, quân đội không được trang bị
tương xứng với thách thức của Tàu cộng đang càn rỡ xâm lược nước ta. Nhưng để
đàn áp tiếng nói đòi tự do dân chủ của dân, nhà nước cộng sản Việt Nam đã phóng
tay chi không tiếc tiền thuế của dân để chăm bẵm lực lượng công an cả triệu
quân với vũ khí đàn áp hiện đại nhất thế giới. Theo thông tư 17/2018 của bộ
Công an, từ 1.7.2018 công an cấp huyện được trang bị cả những vũ khí hạng nặng
của quân đội: súng đại liên, súng cối, súng chống tăng, đại bác không giật, trực
thăng vũ trang, . . . Theo pháp lệnh Cảnh sát cơ động ban hành năm
2013, bộ Công an đã có trung đoàn xe bọc thép ngoài vũ khí thông thường hiện đại
còn có vũ khí điện tử. Tháng mười, 2019 bộ Công an lại trình dự luật Cảnh sát
cơ động thay cho pháp lệnh Cảnh sát cơ động năm 2013, theo đó bộ Công an còn có
trung đoàn Không quân, trung đoàn Kỵ binh. Không lo bảo vệ độc lập toàn vẹn
lãnh thổ, nhà nước cộng chỉ lo dồn tất cả tiềm lực đất nước thành sức mạnh bạo
lực chống lại nhân dân. Duy trì sự tồn tại không chính danh của đảng cộng sản,
nhà nước cộng sản không ngần ngại lấy máu dân để giữ quyền thống trị bất chính
của đảng cộng sản.
Giương lá cờ yêu nước nhưng ngày 30 tháng mười hai, năm
1999, nhà nước cộng sản Việt Nam đã kí hiệp định biên giới dâng cho Tàu cộng
hơn một ngàn năm trăm kilomet vuông đất đai biên cương thấm đẫm mồ hôi tổ tiên
ngàn đời khai khẩn, chứa đầy máu xương nhiều thế hệ cha ông gìn giữ. Giương lá
cờ yêu nước nhưng viên tướng đứng đầu bộ Quốc phòng nhà nước cộng sản Việt Nam
đã phản bội lịch sử Việt Nam, phản bội giống nòi Việt Nam dâng bãi đá Gạc Ma và
sáu bãi đá khác trong quần đảo Trường Sa cho Tàu cộng khi trói tay những người
lính Việt Nam giữ bãi đá bằng lệnh miệng không được nổ súng chống trả bọn giặc
Tàu cộng tràn lên cướp đảo ngày 14 tháng ban, năm 1988.
Bốn ngàn năm dựng nước, phải chống trả hết đạo quân Đại
Hán này đến đạo quân Đại Hán khác ầm ầm tràn sang xâm lược nước ta, những dân
rãy, dân ruộng, dân chài người Việt được làm chủ dải đất Việt Nam đã không để mất
một tấc đất mà còn mở đất rộng dài về phía Nam và mở cương vực mênh mông ra biển
Đông. Chỉ mấy chục năm những người cộng sản cướp quyền dân, làm chủ nô trên dải
đất Việt Nam đã đế mất hàng chục ngàn kilomet vuông núi sông, hàng trăm ngàn hải
lí biển đảo.
Chỉ mấy chục năm tồn tại, nhà nước cộng sản Việt Nam đã để
lại một trang sử đen tối nhất trong lịch sử Việt Nam, nhà nước gây tội ác lớn
nhất với giống nòi, với lịch sử Việt Nam, là nhà nước cơ hội và lừa đảo chính
trị lớn nhất trong lịch sử Việt Nam.
QUY HOẠCH
THẢM HỌA THẢM HỌA CỘNG SẢN
THẢM HỌA CỘNG
SẢN
KÌ CUỐI
4
. QUI HOẠCH THẢM HỌA
Đảng cộng sản Việt Nam lại đang bước vào một mùa đại hội
mới, đại hội 13. Lại một dịp đảng ngốn vô tội vạ tiền của dân của nước. Ngân
sách nghèo của nước, tiền thuế mồ hôi nước mắt của dân lại thêm một lần ào ạt
chảy máu hàng ngàn tỉ đồng chi cho đại hội đảng các cấp từ đại hội chi bộ ấp,
phường ở địa phương, phòng, ban ở cơ quan nhà nước đến đại hội đảng toàn quốc.
Ở nhà đỏ Ba Đình, những nhà lí luận giáo điều cộng sản tập
trung dồn tâm sức đánh bóng lại những ngôn từ mĩ miều, sáo rỗng, mòn cũ, đại
ngôn, khuếch đại thành tích kinh tế xã hội để có bản báo cáo chính trị rực rỡ
màu hồng, khẳng định sự lãnh đạo tài tình, sáng suốt của đảng đã đưa đất nước
đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác. Kì đại hội này đảng cộng sản cầm quyền
còn gấp gáp, tất bật làm một việc thể hiện não trạng chủ quan, duy ý chí muôn đời
của người cộng sản là qui hoạch cán bộ cấp chiến lược.
Như trước đây họ đã chủ quan duy ý chí vẽ ra những kế hoạch
kinh tế 5 năm, 10 năm, kế hoạch hóa hổ, hóa rồng: “Đến 2020, Việt Nam sẽ trở
thành một nước công nghiệp có cơ sở vật chất kỹ thuật hiện đại, cơ cấu kinh tế
hợp lý, quan hệ sản xuất tiến bộ, phù hợp với trình độ phát triển của lực lượng
sản xuất, đời sống vật chất và tinh thần cao, quốc phòng, an ninh vững chắc,
dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, văn minh.” Nhưng cuối năm 2019 rồi, đất
nước vẫn tan hoang bởi bô xít Tây Nguyên, Formosa Vũng Áng, điện Vĩnh Tân, đạm
Ninh Bình . . . Bởi làm ăn thua lỗ hàng ngàn tỉ tiền của những quả
đấm thép, những tổng công ty kinh doanh của nhà nước như Vinashine, Vinalines.
Dân càng è cổ gánh khối nợ quốc gia ngày càng lớn. Dòng người đói ăn, đói
tự do ùn ùn bỏ nước ra đi kiếm sống ngày càng đông để rồi phải nhận những số kiếp
bi thảm như cái chết trong thùng xe container không có không khí để thở của 39
người Việt Nam trên đường trốn vào nước Anh ngày 23 tháng mười, năm 2019. Những
kế hoạch kinh tế chủ quan duy ý chí đều đã chết thảm kéo theo sự thua lỗ, đổ bể
cả nền kinh tế, kéo theo sự yếu hèn của nước, sự khốn cùng của dân.
Quy hoạch cán bộ cấp chiến lược lại đi theo lối mòn dẫn đến
vực thẳm của những kế hoạch kinh tế viển vông không thể tránh khỏi thất bại ê
chề vì không những thiển cận, chủ quan, duy ý chí mà còn dại dột và hỗn xược loại
bỏ vai trò nhân dân, những người chủ thực sự của đất nước. Nhân dân mới là những
người thực sự có đủ quyền, có đủ tư cách, có đủ sự công tâm và có đủ hiền tài để
tiến cử và bầu chọn người thay mặt dân quản trị đất nước. Đảng áp đặt những nhân
cách nhem nhuốc của đảng không được dân tin cậy, không được dân bầu chọn ngồi
vào ghế cai trị dân là cướp quyền dân, sẽ thất bại nặng nề.
Cán bộ cấp chiến lược là những phương diện quốc gia, những
chính khách trên chính trường quốc tế. Trong đảng là thành viên nhà đỏ, ủy viên
trung ương đảng. Trong chính quyền nhà nước là thành viên Chính phủ, đứng đầu
vùng lãnh thổ, đứng đầu các lĩnh vực đời sống kinh tế xã hội. Trong đảng bày đặt,
sắp xếp đảng viên vào các cấp ủy là việc riêng của đảng, là quyền của đảng.
Nhưng chọn người vào ghế quan chức nhà nước đứng đầu các cơ quan cai trị dân là
quyền của dân, do lá phiếu của người dân bầu chọn. Quy hoạch cán bộ cấp chiến
lược chỉ là trò gian lận ngôn từ, gian lận khái niệm của việc cướp quyền dân mà
thôi, chỉ là trò biến dân thành bầy cừu và trò giật dây cho quốc hội diễn màn
múa rối hợp thức hóa việc cướp quyền dân của đảng cộng sản.
Là nhà báo có hạng của đài Phát thanh và Truyền hình quốc
gia, suốt mấy chục năm làm báo, nhà báo Lê Phú Khải vào ra chốn thâm nghiêm, tiếp
cận với những vai vế cao nhất trong cung đình cộng sản. Nhà báo quá lọc lõi và
rành rẽ cung đình cộng sản Lê Phú Khải đã có khái quát chí lí về việc chọn người,
dùng người của nhà nước cộng sản là: Thu hoạch xong, trước khi cho thóc vào bồ,
người làm ruộng phải sàng xảy loại bỏ rơm rác, thóc lép, thóc hư, chỉ giữ lại
những hạt thóc mẩy. Mỗi kì đại hội đảng cộng sản cũng là một lần sàng xảy.
Nhưng với cộng sản phản con người, phản tự nhiên, phản tiến hóa nhân loại, cái
gì cũng khác người và sàng xảy cộng sản cũng khác dân gian là cộng sản sàng xảy
để loại bỏ tinh hoa, giữ lại cặn bã. Sàng xảy loại bỏ tinh hoa đến lần thứ mười
ba thì chỉ còn cặn bã của cặn bã!
Sự phản dân hại nước của đảng cộng sản ngày càng lồ lộ.
Những người Việt Nam ưu tú lầm tưởng cộng sản là yêu nước và đã đi với cộng sản
thời chiến tranh cách mạng đến nay nếu chưa bị cộng sản sàng xảy loại bỏ thì họ
cũng đã lần lượt tự rời bỏ cộng sản. Lớp người trẻ của văn minh tin học có tài
năng và nhân cách, có lòng tư tin và có đủ độ lùi về thời gian lịch sử để nhận
ra tội ác ghê tởm của đảng cộng sản với nhân dân, đất nước Việt Nam, không khi
nào những tài năng và nhân cách đó chịu đánh mất mình để vào đảng không có tính
người và đang cản trở sự phát triển của đất nước, cản trở sự đi tới của nhân
dân hòa nhập với nhân loại văn minh.
Từ nhiều năm qua, vào đảng cộng sản chỉ còn ba hạng người.
Một là. Những quan chức cộng sản ăn trên ngồi trốc, cả đời
hưởng đặc quyền đặc lợi đều đã tự qui hoạch tương lai cho con cháu bằng cách
đưa chúng vào đảng, đặt chúng lên bệ phóng quyền lực. Khi cộng sản bố về hưu rời
ghế quyền lực thì cộng sản con đã có vị trí tiếp cận quyền lực, tiếp nối cuộc đời
ăn trên ngồi trốc, tiếp nối hưởng thụ đặc quyền đặc lợi.
Như cộng sản con Trần Tuấn Anh, bộ trưởng Công thương là
sự tiếp nối của cộng sản bố Trần Đức Lương, ủy viên bộ Chính trị, Chủ tịch nước.
Như cộng sản con Lê Trương Hải Hiếu, chủ tịch quận là sự
nối tiếp của cộng sản bố Lê Thanh Hải ủy viên bộ Chính trị, bí thư Sài
Gòn.
Như cộng sản con Nguyễn Việt Quế Sơn, phó bí thư quận ủy
là sự tiếp nối cộng sản bố Nguyễn Văn Đua, phó bí thư thành ủy Sài Gòn.
Như cộng sản Nguyễn Thị Kim Tiến từ phó giàm đốc rồi giám
đốc viện Pasteur Sài Gòn nhảy lên thứ trưởng, rồi bộ trưởng bộ Y tế. Chỉ còn
vài ngày cuối cùng ngồi ghế bộ trưởng Y tế, cộng sản mẹ Nguyễn Thị Kim Tiến liền
kí quyết định đề bạt cộng sản con trai Hoàng Quốc Cường lên chức phó giám đốc
viện Pasteur Sài Gòn để nối tiếp con đường công danh, tiếp nối quyền cai
trị và quyền hưởng thụ đặc quyền, đặc lợi của cộng sản mẹ.
Như vợ con, cháu chắt bí thư tỉnh ủy Nguyễn Nhân Chiến,
như con cháu bí thư tỉnh ủy Triệu Tài Vinh đều phải là đảng viên cộng sản mới
có thể chiếm lĩnh đúng qui trình những chiếc ghế quan chức trong tỉnh. Đây sẽ
là nguồn lớn, ưu tiên hàng đầu của lò qui hoạch cán bộ cấp chiến lược của đại hội
13.
Hai là. Hơn nửa thế kỉ cai trị đất nước bằng bạo lực và lừa
dối, bằng giáo dục nhồi sọ, ngu dân, nhà nước cộng sản đã tạo ra được loại người
cuồng cộng sản, cuồng cách mạng, cuồng đảng, cuồng bác. Hạng người này được mạng
xã hội gọi là bò đỏ. Đàn bò đỏ khá đông và điều đáng buồn là lứa tuổi nào cũng
có. Điều này cho thấy giáo dục ngu dân và tuyên truyền nhồi sọ của nhà nước cộng
sản khá thành công và giải thích vì sao nhà nước cộng sản đã thối nát đến như
ngày nay mà vẫn tồn tại được.
Thời gian và cuộc sống đã chứng minh rành rành rằng lí
thuyết cộng sản là sai lầm, thực tế cộng sản là tội ác mà vẫn có những người cuồng
tín cộng sản thì chỉ là những người trì trệ, tối tăm, chưa tách ra khỏi bầy
đàn, chưa có cá nhân thì đương nhiên cũng không thể có cá tính sáng tạo, mọi
hành vi đều theo bầy đàn, theo chỉ đạo. Trì trệ, tối tăm nhưng cuồng đảng trong
khi đảng cũng đang rất cần những người như vậy và nhiều người đã leo khá cao
trên bậc thang công danh cộng sản. Đây là nguồn thứ hai khá dồi dào cho lò qui
hoạch cán bộ cấp chiến lược.
Ba là. Hạng người không phải là hậu duệ để được ông bố,
bà mẹ cõng vào chính trường, không có tài năng, trí tuệ để đua tranh quyền lực
nhưng đầy tham vọng quyền lực. Hạng người này đủ tỉnh táo nhận ra tội ác đảng cộng
sản gây ra với dân với nước và sự khốn cùng của nhà nước cộng sản ở buổi chiều
muộn, chút ánh sáng yếu ớt cuối cùng của triều đại cộng sản sắp tắt lịm. Nhưng
họ cũng đủ khôn ngoan để biết rằng dù đảng cộng sản cầm quyền đang chìm sâu vào
thoái trào tiêu vong nhưng đảng cộng sản còn cầm quyền thì vẫn phải là đảng
viên cộng sản mới hanh thông trên con đường công danh. Hãnh tiến và xôi thịt, họ
phải vào đảng bằng được.
Chẳng vì lí tưởng Mác Lê, chẳng vì chủ nghĩa xã hội, họ
vào đảng cộng sản cầm quyền chỉ chỉ để hát câu mê li nhất trong bài ca quốc tế
cộng sản: “bao nhiêu lợi quyền ắt qua tay mình”. Đi chuyến tàu vét với đảng cầm
quyền thì phải mau lẹ leo nhanh trên bậc thang đặc quyền đặc lợi cộng sản mà vinh
thân phì gia. Đây là mạch ngầm âm thầm nhưng nóng bỏng, dữ dội, quyết liệt và đầy
kịch tính của nguồn qui hoạch cán bộ cấp chiến lược.
Đúng như nhà báo lão làng Lê Phú Khải phát hiện, ba hạng
người đó chỉ là cặn bã của cặn bã. Qui hoạch cán bộ cấp chiến lược từ con người
của ba nguồn đó là qui hoạch thảm họa cho đất nước.
Đất nước chỉ giầu mạnh và người dân chỉ có hạnh phúc khi
mỗi cá thể người dân được sống đúng mình, được thể hiện hết cá tính sáng tạo và
người dân được thực sự làm chủ đất nước của mình. Nhà nước cộng sản mặc sức
tham nhũng quyền lực của dân cũng mặc sức tham nhũng tài sản của nước. Đất nước
tan hoang bởi sự xâu xé, vơ vét của đám quan chức cộng sản tham nhũng tài sản của
nước. Lòng dân đau đớn tột cùng bởi đảng cộng sản cầm quyền tham nhũng quyền lực
của dân.
Người dân Việt Nam dù là trí tuệ tinh hoa, dù là tài năng
suất chúng tạo được cuộc sống giầu sang cũng không có hạnh phúc khi sống trên đất
nước Việt Nam không có tự do, không có quyền con người. Vì vậy từ khi đảng cộng
sản cầm quyền ở Việt Nam đã tạo ra dòng chảy xối xả, bất tận, dòng người Việt
Nam bất hạnh bỏ nước ra đi.
Hàng trăm người chồng chất trên những con thuyền gỗ bé nhỏ,
mỏng manh ồ ạt vượt biển những năm bảy mươi, tám mươi thế kỉ hai mươi. Đi công
cán đối ngoại quốc gia, đi du lịch, đi xuất khẩu lao động rồi trốn ở lại nước
ngoài sống chui lủi bất hợp pháp cũng chấp nhận để được rời bỏ kiếp sống hợp
pháp nhưng phải làm nô lệ cộng sản. Không ồ ạt như dòng thuyền nhân vượt biên bất
hợp pháp, dòng người đi công cán hợp pháp rồi trốn ở lại nước ngoài diễn ra âm
thầm nhưng kéo dài suốt hơn nửa thế kỉ qua và còn tiếp diễn khi nhà nước cộng sản
còn cai trị trên đất nước Việt Nam.
Cả những quan chức cấp cao trong triều đình cộng sản như
Võ Kim Cự khi đương chức cũng đã có tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ, có nhà, có đất,
có con cháu ở nước ngoài chuẩn bị sẵn cơ ngơi và điều kiện cho họ định cư ở nước
ngoài khi họ rời quyền lực về làm dân. Cả quan chức nhà nước cộng sản cũng đã bỏ
nước lưu vong ngay khi đang cai trị dân, cướp quyền dân.
Cướp quyền dân, mặc sức vơ vét, tàn phá đất nước, quan chức
cộng sản dù có cuộc sống đế vương, sống trên đất nước mà họ vơ vét, tàn phá
cũng không thể có hạnh phúc. Trả lại quyền dân. Trả lại quyền qui hoạch cán bộ
các cấp cho dân, đất nước mới hết thảm họa, đất nước mới giầu mạnh, người dân
Việt Nam mới có hạnh phúc được sống trên đất nước Việt Nam thân yêu của
mình.
* PHẠM ĐÌNH TRỌNG
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire