(Nỗi lòng của người Chưa
Thua Cuộc)
Nếu tính từ ngày
30-4-1975, một số người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ đã sống qua 48 năm. Sống ở Mỹ đã
48 năm rồi thì chúng ta có cảm giác như thế nào? Chúng ta có nhớ quê hương hay
không? Chúng ta có làm được điều gì để giúp đồng bào ở quê nhà sớm thoát khỏi
ách kềm kẹp của bạo quyền CS hay không? Tôi thiết nghĩ rằng có thể đã có một số
người làm được nhiều điều hữu ích cho đồng bào ruột thịt ở quê nhà. Riêng cá
nhân Vĩnh Liêm thì chỉ biết dùng giấy bút để bày tỏ nỗi lòng trắc ẩn của mình
qua những vần thơ. Nay, Vĩnh Liêm gom góp lại những bài thơ ấy, tạm gọi là
“NGUỒN THƠ DẬY LỬA”. Tác giả chia nó làm 7 phần, sắp xếp theo những ý tưởng
(chủ quan) như sau:
PHẦN I: GIẢI PHÓNG (Những
hành động đốt sách và kinh tế mới của VC…)
PHẦN II: CON ĐƯỜNG CỦA
“BÁC” (Những chiêu bài hòa đàm, hòa bình, hiệp định…)
PHẦN III: ĐỔI MỚI (Những
bùa phép, chính sách, bao cấp, cởi trói, kinh tế mới…)
PHẦN IV: ĐỊNH HƯỚNG (Xã
hội chủ nghĩa, quốc doanh, thị trường, sở hữu hóa toàn dân…)
PHẦN V: KẺ THÙ LỊCH SỬ (Hồ
Chí Minh, Võ Văn Kiệt, cán bộ VC cao cấp…)
PHẦN VI: GIỤC LÒNG ÁI QUỐC
(Nhắc nhở thanh niên lòng yêu nước)
PHẦN VII: THA THIẾT (Nỗi
lòng ái quốc đối với quê hương)
Xin mời quý vị ghé mắt qua
những dòng thơ tạm gọi là “dậy lửa” do Vĩnh Liêm đã làm trong suốt 48 năm xa
quê hương.
(Thung lũng Liên-Sơn,
26-01-2023)
* VĨNH LIÊM
Phần VI - Kỳ 4 (Tiếp theo
Kỳ 3)
16. VẪN CHUYỆN THÁNG TƯ
Vẫn là chuyện tháng Tư
buồn thảm ấy,
Thế mà sao tôi vẫn nhớ
thân thương!
Vì tháng Tư nên tôi phải
ly hương,
Nơi đất khách ôm nỗi sầu
biệt xứ.
Chuyện bi thảm của Miền
Nam bức tử,
Là chuyện buồn của lịch sử
sang trang.
Là niềm đau uất hận đã
dâng tràn,
Là ly cách muôn đời dòng
sữa Mẹ.
Tôi phải nhớ vì tôi còn
rất trẻ,
Hiến dâng đời để bảo vệ
quê hương.
Nhưng không may bị cản lối
ngăn đường,
Ðành gạt lệ đi tìm đường
sống sót.
Ði là để tìm con đường
giải thoát,
Cho đồng bào đang ở chốn
cùm gông.
Cho tương lai dòng giống
qúi Lạc Hồng,
Cho nước Việt vươn mình trên
thế giới.
Việc thành bại hay tôi
chưa đạt tới,
Vẫn còn tùy quyết định của
thời gian.
Vội vàng chi mà nôn nóng
đầu hàng,
Rồi đổ lỗi cho là vì “vận
nước”!
Người yếm thế vì tinh thần
nhu nhược,
Hoặc là vì an phận, muốn
yên thân.
Chứ không vì “vận nước” với
“lòng dân”,
Hay bạo lực chẳng bao giờ
khắc phục.
Vì cái chết vinh quang hơn
sống nhục,
Nên anh hùng, liệt sĩ được
vinh danh.
Còn những ai tự hủy mái
đầu xanh,
Thì cái chết chẳng ai thèm
nhắc tới…
Tháng Tư ấy là buớc đầu
quật khởi,
Nắm tay nhau, ta cùng bước
chung đường.
Ngày vinh quang, ta về lại
quê hương,
Rồi gửi nắm xương tàn trên
đất Mẹ.
Hãy yên chí và vững tin đi
nhé!
Kẻ bạo tàn bị đào thải
không lâu.
Hãy bền gan và hãy ngẫng
cao đầu,
Việc sẽ đến tất nhiên là
phải đến.
(Ðức Phố, 19-04-2003)
* VĨNH LIÊM
17. VẤN KẾ
Hỡi các bạn! Chứng bịnh gì
dai dẳng
Cứ kéo dài hai mươi chín
năm qua?
Nó băn khoăn, ray rứt trái
tim ta,
Làm như thể thân mình đang
thiếu máu!
Bệnh kỳ quái! Nhớ nhung mà
tỉnh táo,
Thấy đau lòng trước nỗi
khổ, lầm than…
Biết xót xa khi thấy cảnh
cơ hàn
Của dân Việt khắp từ Nam
chí Bắc.
Tôi đi khắp Ðông Tây mà bế
tắc,
Chẳng ai tìm ra linh dược
cho tôi!
Bệnh còn mang, dẫu có thác
đi rồi,
Thì bệnh đó cũng nằm trong
thân thể.
Hỡi các bạn! Tôi gửi lời
vấn kế,
Mong bạn tìm món linh dược
giùm tôi!
Dù tốn hao bằng mạng sống
một đời,
Tôi phải trả, chẳng còn gì
tiếc cả!
Bạn cứu nước, tôi vô cùng
đa tạ,
Cứu một người được phước
lớn, bạn ơi!
Cứu toàn dân thì được
phước ngàn đời,
Bạn hãnh diện làm anh hùng
dân tộc.
Tôi tha thiết gửi bạn lời
vàng ngọc,
Của tiền nhân nhắn nhủ kẻ
đi sau:
Dù nát thây hay tuôn cả
máu đào,
Dòng lịch sử cần những
người như thế!
Xin trân trọng gửi bạn lời
vấn kế.
(Ðức Phố, 19-12-2004)
* VĨNH LIÊM
18. MAI MỘT
Tôi sợ lắm! Nếu cuộc đời mai một,
Chẳng làm gì để cứu lấy giang sơn!
Khi chết đi – mang một mối căm hờn
Lòng tê tái, chết chẳng hề nhắm mắt!
Bầu nhiệt huyết còn sôi, chưa lịm
tắt,
Há dễ nào ta đành chịu
buông xuôi?
Cứ hễ thua thì đổ lỗi “cơ
trời”?
Rồi an phận, tiếc hoài cho
quá khứ!
Việc cứu nước như cỡi trên
sóng dữ,
Phải đương đầu với bão táp
phong ba.
Vào nguy nan mới cứu được
sơn hà,
Còn sợ chết thì cuộc đời
mai một.
Vì sợ chết nên vô danh
tiểu tốt,
Vì an thân nên ngồi đợi
nghĩa trang.
Có ai thương thì nhỏ lệ
đôi hàng,
Chẳng siêu thoát vì nợ đời
chưa trả.
Việc cứu nước chẳng nên
chờ phép lạ,
Phép lạ nào cứu được đất
nước ta?
Các bạn ơi! Nên hăng hái
xông pha,
Kẽo quá muộn! Tiếc cuộc
đời mai một.
(Đức Phố, 03-01-2005)
* VĨNH LIÊM
19. DÂN TỘC VIỆT
Dân Tộc Việt là những
người dân Việt,
Đã muôn đời sinh sống ở
Việt Nam.
Dù trải qua bao vận nước
thăng trầm,
Vẫn giữ vững nguồn tinh
thần Dân Trí.
Vì đất nước do tinh thần
Dân Trị,
Nên dân còn và nước Việt
mới còn.
Từ ngàn xưa dân Việt đã
lên non,
Hay xuống biển theo Cha gìn
giữ nước.
Luôn tiếp nối cái tinh
thần dũng lược,
Của tiền nhân dựng nước,
mở biên cương…
Dù gian lao, khổ nhọc cũng
xem thường,
Vì Nam-Tiến là sinh tồn,
lẽ sống…
Bởi vì thế mà ta còn Dân
Vọng,
Hợp ý trời, Dân Ý được
thăng hoa.
Từ làng quê cho tới khắp
mọi nhà,
Ta đều thấy Dân Tâm là hệ
trọng.
Nhưng chưa đủ! Dân Tài
càng qúi trọng,
Bởi vì sao? Tiền Của quốc
dân giàu.
Mà dân giàu thì nước mạnh,
chớ sao?
Dân có mạnh thì Dân Quyền
mới có.
Cũng chưa đủ! Dân Sinh nên
tỏ rõ,
Để Dân Tình, Dân Trí, với
Dân Phong
Hợp cùng nhau cộng hưởng
một tấm lòng,
Làm Dân Khí được đâm chồi
nẩy lộc.
Các thứ ấy đã tạo thành
Dân Tộc,
Để từ đây Dân Chủ với Dân
Thanh.
Hợp lực nhau cùng cấu trúc
Dân Tình,
Rồi từ đó chúng ta bầu Dân
Biểu.
Mọi diễn biến đều nhịp
nhàng, hữu hiệu,
Để muôn người tin tưởng
thắp niềm tin.
Vì Việt Nam là đất nước
của mình,
Không thể để bạo quyền
dâng đất, biển…
Chúng
bán đứng vì chúng cần phương tiện…
Để yên thân hầu tom góp
bạc vàng.
Để phòng thân khi gặp lúc
nguy nan,
Chúng tẩu thoát với rương
vàng đầy ắp…
Hỡi dân Việt! Có nghe lời
khẩn cấp?
Báo động này cùng toàn thể
dân ta!
Bọn Việt gian bán đứng cả
sơn hà!
Sao ngoan ngoãn, cứ âm
thầm chịu đựng?!
Hãy đứng dậy lật bạo quyền
bất xứng!
Từ trong, ngoài ta đã có
anh em.
Đánh Việt gian là chuyện
rất xuôi êm,
Quyền giữ nước là của
người dân Việt.
Tôi mạo muội gửi đôi lời
tha thiết,
Đến những người đau xót
trước giang sơn.
Vì chúng ta mang một mối
căm hờn,
Lòng ái quốc là la-bàn dẫn lối.
Hỡi các bạn! Việt gian đang hấp hối,
Lẽ nào
ta cho nó thuốc hồi sinh?
Lẽ nào
ta mãi chống lại phe mình?
Rồi an trí ta là người ái
quốc!
(Đức Phố, Mùng 3 Tết Ất
Dậu,
tức 11-02-2005)
* VĨNH LIÊM
20. NGÀY QUỐC HẬN
Ngày Quốc Hận hằng năm đều
cứ đến,
Với mọi người tị nạn khắp
năm châu.
Ngày quốc dân ly tán quá
buồn đau!
Ngày vận nước đắm chìm
trong bể khổ!
Người tị nạn vẫn luôn luôn
ghi nhớ,
Làm sao quên Ngày Quốc Hận
cho cam!
Nỗi đau chung của dân tộc
Việt Nam,
Lìa bỏ xứ là xa rời quê
Mẹ!
Ai vui sướng? Ai mau quên
chóng thế?
Mà ăn mừng Ngày Quốc Hận
hằng năm!
Nhỏ lệ đi trước vận nước
thăng trầm!
Phải kiên-dũng dành Tự Do,
Dân Chủ…
Ðừng dở thói lọc lừa, gian
lận chứ!
Ðồng bào ta đã đau khổ quá
nhiều!
Sao không thương? Lại làm
chuyện trớ trêu?
Gây chia rẽ giữa những
người yêu nước.
Ngày Quốc Hận năm nay, như
năm trước,
Vẫn là Ngày Quốc Hận của
năm sau.
Vì Quê Hương, vì Dân Tộc,
Ðồng Bào…
Ta tưởng niệm những anh
linh đã khuất.
Ngày Quốc Hận phải là Ngày
Bất Khuất,
Ðể toàn dân cùng lật đổ
bạo quyền.
Ðể người dân được hạnh
phúc, ấm êm,
Ðể nước Việt vươn mình
trong nắng mới.
Hãy sát cánh cùng nhau ta
đi tới,
Ðừng nghe lời ngon ngọt
của tà tâm.
Ta bị lừa đã ngót sáu mươi
năm!
Ngày Quốc Hận phải là Ngày
Ðại Thắng.
Ðức Phố, 18-02-2005
* VĨNH LIÊM
21. HỠI ĐẤNG ANH HÙNG!
Khi đất nước lâm nguy –
thời mạt vận,
Những “anh hùng” chiu rúc
chốn nơi nao?
Sao không thấy “anh hùng”
lên tiếng khẩn,
Thúc dân lành đánh đổ bọn
cường hào?
Nay chẳng nhẽ “anh hùng”
đều nhục chí?
Mặc dân tình điêu đứng với
lầm than?
Còn đâu nữa! Dân tộc đầy
nhuệ khí,
Diệt quân thù, giành độc
lập giang san!
Chờ đợi mãi! Chờ gì? Không
biết nữa!
Có lẽ nào nước Việt thiếu
hùng anh?
Dân tộc Việt lẽ nào băng
hoại rứa?
Vì “ngu dân” nên nước Việt
tan tành?!
Ta không thể tin những lời
biện bạch,
Cả những điều không phải
“gốc” Việt Nam!
Xưa nước Việt đã nhiều lần
hiển hách,
Sao
nay đành ngậm miệng trước gian tham?
Ôi nước Việt! Nay đến thời
mạt vận!
Nên “anh hùng” chui rúc
chốn rừng sâu!
Đừng trách cứ nước ta! Nên
tự vấn!
Vì mọi người quá ích kỷ –
Mong giàu!
Giàu tốt đấy! Nhưng là
giàu ích kỷ!
Lo cho mình, lo tích lũy
mà thôi!
Còn đất nước xác xơ – lùi
thế kỷ,
Thì giàu kia cũng chỉ được
nhất thời!
Chờ đợi nữa! Chờ gì? Trai
nước Việt?
Sao không cùng đứng dậy
phất cờ đi?
Thanh niên Việt đang đầy
bầu nhiệt huyết,
Máu anh hùng ta ngẫng mặt
mà đi.
Xin gửi gấm tâm tình cùng
tri kỷ,
Sợ mai nầy mai một chẳng còn ai!
Hãy giữ vững tinh thần cùng ý chí,
Dù gian nguy hay hủy diệt hình hài.
Máu Thái Học, Cô Giang… còn chảy mãi,
Ta sợ gì bọn qủi đỏ hôi tanh?
Chúng phá nát quê hương, làm
băng hoại
Xã hội xưa – nơi tụ nghĩa
hùng anh.
Đừng sợ chết! Chết một lần
xứng đáng!
Chết anh hùng – bia đá sẽ
nêu danh.
Còn chết yểu hoặc chết vì
tai nạn,
Chả ai thèm nhắc nhở đến
tên anh!
Nếu được chết cho nước nhà
xán lạn,
Gương anh hùng tuẫn tiết
với non sông.
Tiếng thơm được Anh Hùng –
nêu gương sáng,
Đẹp mặt thay! Hỡi dòng
giống Tiên Rồng!
(Đức Phố, 01-06-2005)
* VĨNH LIÊM
Hết Kỳ 4 – Xem tiếp Kỳ 5.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire