Nếu tính từ ngày
30-4-1975, một số người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ đã sống qua 48 năm. Sống ở Mỹ đã
48 năm rồi thì chúng ta có cảm giác như thế nào? Chúng ta có nhớ quê hương hay
không? Chúng ta có làm được điều gì để giúp đồng bào ở quê nhà sớm thoát khỏi
ách kềm kẹp của bạo quyền CS hay không? Tôi thiết nghĩ rằng có thể đã có một số
người làm được nhiều điều hữu ích cho đồng bào ruột thịt ở quê nhà. Riêng cá
nhân Vĩnh Liêm thì chỉ biết dùng giấy bút để bày tỏ nỗi lòng trắc ẩn của mình
qua những vần thơ. Nay, Vĩnh Liêm gom góp lại những bài thơ ấy, tạm gọi là
“NGUỒN THƠ DẬY LỬA”. Tác giả chia nó làm 7 phần, sắp xếp theo những ý tưởng
(chủ quan) như sau:
PHẦN I: GIẢI PHÓNG (Những
hành động đốt sách và kinh tế mới của VC…)
PHẦN II: CON ĐƯỜNG CỦA
“BÁC” (Những chiêu bài hòa đàm, hòa bình, hiệp định…)
PHẦN III: ĐỔI MỚI (Những
bùa phép, chính sách, bao cấp, cởi trói, kinh tế mới…)
PHẦN IV: ĐỊNH HƯỚNG (Xã
hội chủ nghĩa, quốc doanh, thị trường, sở hữu hóa toàn dân…)
PHẦN V: KẺ THÙ LỊCH SỬ (Hồ
Chí Minh, Võ Văn Kiệt, cán bộ VC cao cấp…)
PHẦN VI: GIỤC LÒNG ÁI QUỐC
(Nhắc nhở thanh niên lòng yêu nước)
PHẦN VII: THA THIẾT (Nỗi
lòng ái quốc đối với quê hương)
Xin mời quý vị ghé mắt qua
những dòng thơ tạm gọi là “dậy lửa” do Vĩnh Liêm đã làm trong suốt 48 năm xa
quê hương.
(Thung lũng Liên-Sơn,
26-01-2023)
* Vĩnh Liêm.
* * *
Phần VI - Kỳ 6 (Tiếp theo
Kỳ 5)
29. GỬI NGƯỜI HỌ VÕ
Quê hương còn đó
Hỡi! Người họ Võ!
Anh thực sự đã về
Trong âm thầm, bát ngát
một chiều quê
Cùng đồng chí – các anh đi
làm lịch sử.
Với dân tộc, tên tuổi anh
bất tử
Dù quân thù hãm hại thân
anh
Dù công danh, sự nghiệp
chưa thành
Nhưng hào khí tỏa muôn
ngàn ngọn đuốc.
Các anh đã về được
Đặt môi hôn lên mảnh đất
thân yêu
Tình quê hương mầu nhiệm,
diễm kiều
Dang tay rộng đón chào Anh
Phục Quốc.
Các anh đã về thật!
Mang trong hồn thông điệp
hào hùng
Của tiền nhân – Lê Lợi,
Triệu, Trưng…
Làm Giặc Đỏ vô cùng hoảng
hốt.
Cây-Chính-Nghĩa xum xuê
quả tốt
Bàn tay anh đã khéo vun
trồng
Từ
trong, ngoài thỏa chí chờ mong
Ngày
Phục Quốc toàn dân vùng dậy.
Anh là
gió căng Buồm Quốc Gia chạy mãi
Đến
bến bờ chiến thắng quang vinh
Nhục
nhã, đau thương, căm hận… trở mình
Hồn
Dân Tộc không còn tủi hổ.
Võ Đại
Tôn!
Dù đầu
rơi máu đổ
Vẫn
hiên ngang đứng vững như đồng
Máu
tươi anh tô thắm non sông
Thịt
xương rã vun bồi Hoa Lý Tưởng.
Ngày hội lớn anh sẽ về
chung hưởng
Hỡi anh hùng dân tộc Võ
Đại Tôn!
(Đức Phố, 12-08-1982)
* Vĩnh Liêm.
* * *
30. THƯ GỬI PHAN NHẬT NAM
Phan Nhật Nam
Tôi cố luyện ngòi bút mình
thật sắc,
Ðâm vào đầu kẻ thù thiếu
trái tim.
Nhưng ngòi bút hơn một lần
rỉ sét,
Bởi vô tình tôi để nó nằm
im.
Thật đáng trách khi biết
mình còn sống,
Cố bám vào hai tiếng rỗng
Tự Do.
Như thủy thủ mới tập tành
đi biển,
Ôm chiếc phao mà lo sợ mơ
hồ.
Sự bám víu không thể nào
thay đổi,
Óc kẻ thù dày đặc thuyết
Mác-Lê.
Cũng không thể lay chuyển
bằng thuyết phục,
Ba mươi năm – một bài học
não nề!
Nghĩ thân phận chúng ta
như ngọn cỏ,
Ðể làm "phông"
cho những trận cuồng phong.
Ðã bao phen ta dật dờ té ngã,
Nhưng niềm tin vẫn son sắt trong lòng.
Sự dung rủi đưa anh vào ngõ tối,
Anh đã nhiều năm đối diện kẻ thù.
Sao chấp nhận dự trò chơi tù
tội?
Hổ vào chuồng ân hận mãi
nghìn thu!
Tập nhật ký gửi ra từ
phương Bắc,
Mỗi một dòng là mỗi mũi
kim châm.
Tôi đón nhận hàng nghìn
kim nhọn hoắt,
Xoáy vào tim buốt lạnh
khắp châu thân!
Ở một cõi tình thương bị
thổ huyết,
Quyền-Làm-Người đã vắng
mặt từ lâu.
Thì không thể mãi chơi trò
Dân Chủ,
Ðòi Nhân Quyền có thấm
tháp gì đâu!
Nhắm mắt lại thấy nhà tù
hiển hiện,
Thân còm nhom anh gắng sức
lê chân.
Những tảng đá đè người anh
co rúm,
Những khối bùn xê dịch
nặng nghìn cân.
Ngày một bữa lót lòng bằng
xác mắm,
Kho bã trà làm nước chấm
lùa cơm.
Ôi! Sĩ khí của một thời
ngang dọc,
Giờ xót xa ném uất hận,
căm hờn…
Tôi chợt thấy ngòi bút
mình bất lực,
Viết trăm dòng như nước đổ
lá môn.
Phải tranh đấu thật vô
cùng quyết liệt,
Vững niềm tin và tâm huyết
không sờn.
Hãy gắng sống dù sức tàn
hơi kiệt,
Viết cho đời bằng tất cả
bi thương.
Ðể thức tỉnh những con
người mê muội,
Ðịa ngục trần gian cứ ngỡ
thiên đường!
Lòng quay quắt đếm từng
ngày từng tháng,
Ðêm nguyện cầu anh luôn
được bình an.
Khổ nhục đó luyện hồn anh
dày dạn,
Sống hiên ngang, nếu chết
cũng hiên ngang.
Lời tha thiết gửi về anh
vấn nạn,
Quả đất tròn còn có dịp
gặp nhau.
Hãy kiên dũng suốt quãng
đời bi thảm,
Tương lai gần sẽ xóa hết
thương đau.
(Suối Bạc, 25-03-1981)
* Vĩnh Liêm.
* * *
31. VĂN NGHỆ SĨ
* Tặng quý Văn Thi hữu hội
viên
Hội
Văn Nghệ Sĩ Việt Nam Tự Do
cùng
các tham dự viên Đại Hội kỳ III,
ngày
24 & 25-07-1993 tại San José , CA .
Văn
nghệ sĩ thường trói gà không chặt!
Vì bàn
tay cầm bút đã quen rồi.
Và hồn
thơ trải rộng khắp muôn nơi,
Nên không thể làm những
điều nhỏ nhặt.
Vì ngòi bút nhiệm mầu hơn
thanh sắt,
Nó thiêng liêng hơn cả
những thiêng liêng.
Nó vì đời giải thoát nỗi
oan khiên,
Nó bênh vực những người
trong cô thế.
Một ngòi bút trải qua
nhiều thế hệ,
Vẫn trường tồn, sinh động
với thời gian.
Ngòi bút cùn nhưng hồn nó
âm vang,
Sống miên viễn trong lòng
người hiểu biết.
Ngòi bút sắc luôn đấu
tranh quyết liệt,
Chống gian tà, đi nẻo
thẳng đường ngay.
Bạo lực nào rồi cũng phải
lung lay,
Nhưng ngòi bút vẫn sáng
ngời đứng vững.
Người cầm bút sống một đời
nhân chứng,
Lẽ công bình, ngay thẳng,
chẳng riêng ai.
Chỉ vì đời làm phiền
nhiễu, đắng cay,
Nên xây dựng, làm đẹp đời
yêu mến.
Là nghệ sĩ, vì lòng nhân
mà đến,
Chẳng cầu tiền, phú qúi,
bả lợi danh…
Làm cho đời thơ mộng tợ
như tranh,
Đem nhân loại đến gần nhau
thông cảm.
Văn nghệ sĩ sống cuộc đời
thanh đạm,
Mà hồn thơ là những sợi tơ
mềm.
Mỗi dòng thơ là nhạc điệu
ru êm,
Làm xao xuyến những tâm
hồn cảm xúc.
Người nghệ sĩ là là như
ngọn trúc,
Mà trong người có sức bật
ngàn cân.
Với tình yêu, không chỉ có
giai nhân,
Mà Tổ Quốc mới là nguồn
mạch sống.
Khi quốc biến, nguồn thơ
luôn sống động,
Lời hùng ca thúc giục chí
nam nhi.
Vì sơn hà nguy biến, dẹp
sầu bi,
Lòng hăng hái báo đền ân
đất nước.
Người nghệ sĩ chẳng bao
giờ khiếp nhược,
Mặc dù tay không trói chặt
con gà!
Yêu mến đời nên chấp nhận
phong ba,
Mà vẫn sống với nguồn thơ
lai láng.
(Đức Phố, 28-07-1993)
* Vĩnh Liêm.
* * *
32. NGÀY ĐAU BUỒN TỦI NHỤC
Tháng Tư tới! Ngày đau
buồn, tủi nhục!
Có lẽ nào ta gọi “Tháng Tư
vui”?
Tháng Tư buồn, ta đã lắm
ngậm ngùi!
Càng hổ thẹn khi chưa tròn
việc nước!
Ai vui thế? Sao đành lòng
khiếp nhược?
Bán linh hồn cho lũ quỷ
cuồng điên?
Phải vì danh hay tham vọng
vì tiền?
Mà xóa bỏ ngày đau buồn,
hận tủi?
Phải chăng đã thu tiền đầy
ngập túi,
Nên không màng dị nghị của
người dân?
Cứ vênh vênh, vì ta đã
“canh tân”,
Sẽ nắm lấy hết cộng đồng
hải ngoại.
Thừa tiền đấy, nhưng tinh
thần băng hoại!
Nhiều mưu gian, nhưng kẽ
hở còn nhiều!
Bị đập tan khi vừa mới ra
chiêu,
Thì thử hỏi làm nên trò gì
khác?
Ôi đau đớn! Thấy những người
biếng nhác,
Ðang thập thò làm “cố vấn”
cho vui.
Vui sướng thay! Sao không
biết ngậm ngùi,
Trước vận nước đang triền
miên đau khổ?
Vì danh hão nên không còn
tủi hổ?
(Ðức Phố, 9-4-2005)
* Vĩnh Liêm.
* * *
33. HÃY XÓA BỎ HẬN THÙ!
Hãy xóa bỏ hận thù đi các
bạn!
Nếu những người Cộng sản
biết hồi tâm.
Hãy quên đi tất cả mọi lỗi
lầm,
Nếu họ thực quay về cùng
Dân Tộc.
Còn bám víu vào giáo điều
xuẩn độc,
Ðể cầm quyền, bốc lột,
hiếp dân lành…
Thì hận thù còn tiếp tục
tăng nhanh,
Làm sao xóa? Chẳng dễ gì
xóa được!
Hãy xóa bỏ hận thù… Ai xóa trước?
Hận thù nào ai đã xóa? Ai quên?
Ai gây ra thù hận giữa hai bên?
Người gây tội thì phải đền tội ác.
Hãy quay lại, dùng gươm đâm
đầu Mác,
Lấy xe tăng ủi sập hết nhà
mồ,
Nơi đang quàn một cái bộ
xương khô,
Gây ô nhiễm cho trẻ thơ
non dại.
Ðừng nhầm lẫn NHÂN TỪ và
BÁCH HẠI,
XÓA HẬN THÙ với GIEO RẮC
ÐAU THƯƠNG.
Cùng một đường thì mới có
tình thương,
Còn khác hướng thì đồng
sàng dị mộng.
Người Cộng sản với thói
thường lật lọng,
Hãy coi chừng! Mang ảo
tưởng thì nguy!
Nếu thật lòng và họ dám
quay đi,
Thì lúc đó ta mới tin một
nửa.
Ðừng có vội tin điều gì họ
hứa,
Ngay cả Hồ [1] cũng đã bán
Cụ Phan.[2]
Xóa làm sao? – Thù hận đã
ngút ngàn!
Làm sao xóa những tội đồ
Dân Tộc?
(Ðức Phố, 2-6-2001)
* Vĩnh Liêm.
[1] Hồ Chí Minh
[2] Nhà cách mạng Phan Bội
Châu
* * *
34. XUÂN ĐINH HỢI: MÙA
XUÂN CẦN ĐỔI MỚI.
Xuân Đinh Hợi: Mùa Xuân
cần đổi mới,
Đổi Đảng Đoàn, đổi lãnh
tụ, bí thư…
Vì “đỉnh cao trí tuệ” bị
ung thư,
Toàn bộ não – như một loài
nhai lại.
Chúng vơ vét thành tập
đoàn ăn hại,
Mặt chúng dày trơ trẽn nói
ba hoa.
Chúng giả câm mù điếc
trước Dân Hòa,
Chúng lải nhải khoe khoang
thành tích hão.
Chúng tay sắt bọc nhung
hơn lũ cáo,
Bấu vào ai – cùm kẹp chẳng
ngày ra.
Chúng hiếp dân, chúng cắt
đất, cướp nhà…
Rồi viện cớ “an ninh,
quyền lợi nước”!...
Tàn bạo thế! Nhưng dân đâu
khiếp nhược!
Dân phải đòi Quyền Sống
của người dân.
Quyền Tự Do Ngôn Luận thật
rất cần,
Quyền Tín Ngưỡng thiêng
liêng nuôi dưỡng trí…
Năm Đinh Hợi toàn dân cùng
nhất trí,
Phải kết đoàn, nâng dân
trí lên cao.
Từ trong, ngoài hiệp lực
đẩy cao trào,
Quyền Ngôn Luận, Quyền Tự
Do Tín Ngưỡng…
Bạo quyền đó sẽ không còn
ngang bướng,
Đổi Mới rồi, dân sẽ được
Tự Do.
Có Tự Do dân mới được Ấm
No,
Dân no ấm mới cùng nhau kiến
thiết.
Chính Nghĩa ấy là của Toàn
Dân Việt.
(Đức Phố, Xuân Đinh Hợi
2007)
* Vĩnh Liêm.
* * *
35. TẤC LÒNG BIẾT TỎ CÙNG
AI!
Ðây tâm sự qua hai mươi
năm lẻ,
Giấu trong lòng chưa dám
tỏ cùng ai!
Bởi vì ta chấp nhận kiếp
lưu đày,
Kẻ tị nạn đâu có gì sáng
giá!
Sống cô độc giữa những
người xa lạ,
Cùng đồng hương mà chí
hướng khác nhau.
Họ phân chia theo giai cấp
nghèo giàu,
Quên quá khứ họ là người
tị nạn.
Quên dĩ vãng không mấy gì
xán lạn,
Quên cuộc đời bị vứt xuống
vực sâu.
Cuộc đổi đời ngắn ngủi có
bao lâu,
Chẳng vướng bận làm chi
cho mệt trí!
Họ phó mặc quê hương đang
thế bí,
Bọn đương quyền mặc sức
động lòng tham.
Nạn buôn dân bán nước đã
lan tràn,
Xã hội mới dẫy đầy nhiều
tội ác.
Quan tham nhũng khiến dân
tình xơ xác,
Cán dâm ô khiến bọn điếm lộng
hành.
Thiếu học đường mà thừa
thãi lầu xanh!
Các thắng cảnh trở thành
nơi du hí!
Trong khi đó, một số người
bền chí,
Mơ một ngày quật khởi của
toàn dân.
Nhưng làm sao liên kết
được lòng nhân,
Vì mạng lưới công an đang
bủa khắp.
Bên trong đợi bên ngoài ra
tay gấp,
Còn bên ngoài lại chờ đợi
bên trong!
Trong lẫn ngoài từ hết đợi
đến mong,
Cả hai phiá đều dậm chân
tại chỗ!
Than với trách – cả hai
cùng “cảnh ngộ”,
Cả hai đều có những mối
“ưu tư”.
Người ở trong không có
miếng ăn dư.
Nên bao tử là nhu cầu thiết
yếu.
Người hải ngoại thì của
tiền không thiếu,
Nhưng thì giờ không đủ để
vui chơi!
Các tiệc tùng được tổ chức
đều nơi,
Các sàn nhảy không thể nào
bỏ trống!
Lòng yêu nước thật cao
vời, lồng lộng…
Nhưng dại gì phí sức việc
đâu đâu!
Thì giờ kia nên lo chuyện
làm giàu,
Rồi tham dự những tiệc
tùng, khiêu vũ...
Ôi! Việc nước chẳng là
điều thích thú!
Nên mọi người đều phó mặc
cho trời.
Mặc quê hương đang quằn
quại, tả tơi…
Miễn cuộc sống làm sao đầy
no ấm!
Bao lâu nữa tư tưởng nầy
chìm đắm,
Theo cá nhân chủ nghĩa
“hưởng của trời”…
Thì quê hương sẽ tàn lụn
khắp nơi,
Không thể cứu dù có là Phù
Ðổng!
Chuyện đất nước là chuyện
lòng sống động,
Không thể nào cứ bịt mắt
làm ngơ.
Dù của tiền chất thành
đống trong kho,
Cũng không thể giúp tinh
thần siêu thoát!
Việc hưởng thụ ở đời nên
linh hoạt,
Chẳng vì vui mà bỏ phế
việc chung.
Ta hơn nhau bằng một tiếng
“anh hùng”,
Ngoài ra, hết thảy đều là
vô nghĩa.
Tâm sự ấy qua bao năm thấm
thía,
Thấy mọi người hờ hững với
non sông.
Nên hôm nay xin bày tỏ tấc
lòng,
Với hy vọng gặp được người
đồng chí.
(Ðức Phố, 18-7-1996)
* Vĩnh Liêm.
(Hết Kỳ 6 – Xem tiếp Kỳ 7)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire