Nếu tính từ ngày
30-4-1975, một số người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ đã sống qua 48 năm. Sống ở Mỹ đã
48 năm rồi thì chúng ta có cảm giác như thế nào? Chúng ta có nhớ quê hương hay
không? Chúng ta có làm được điều gì để giúp đồng bào ở quê nhà sớm thoát khỏi
ách kềm kẹp của bạo quyền CS hay không? Tôi thiết nghĩ rằng có thể đã có một số
người làm được nhiều điều hữu ích cho đồng bào ruột thịt ở quê nhà. Riêng cá
nhân Vĩnh Liêm thì chỉ biết dùng giấy bút để bày tỏ nỗi lòng trắc ẩn của mình
qua những vần thơ. Nay, Vĩnh Liêm gom góp lại những bài thơ ấy, tạm gọi là
“NGUỒN THƠ DẬY LỬA”. Tác giả chia nó làm 7 phần, sắp xếp theo những ý tưởng
(chủ quan) như sau:
PHẦN I: GIẢI PHÓNG (Những
hành động đốt sách và kinh tế mới của VC…)
PHẦN II: CON ĐƯỜNG CỦA
“BÁC” (Những chiêu bài hòa đàm, hòa bình, hiệp định…)
PHẦN III: ĐỔI MỚI (Những
bùa phép, chính sách, bao cấp, cởi trói, kinh tế mới…)
PHẦN IV: ĐỊNH HƯỚNG (Xã
hội chủ nghĩa, quốc doanh, thị trường, sở hữu hóa toàn dân…)
PHẦN V: KẺ THÙ LỊCH SỬ (Hồ
Chí Minh, Võ Văn Kiệt, cán bộ VC cao cấp…)
PHẦN VI: GIỤC LÒNG ÁI QUỐC
(Nhắc nhở thanh niên lòng yêu nước)
PHẦN VII: THA THIẾT (Nỗi
lòng ái quốc đối với quê hương)
Xin mời quý vị ghé mắt qua
những dòng thơ tạm gọi là “dậy lửa” do Vĩnh Liêm đã làm trong suốt 48 năm xa
quê hương.
(Thung lũng Liên-Sơn,
26-01-2023)
* VĨNH LIÊM
* * *
Phần VI -
Kỳ 7 (Tiếp theo Kỳ 6)
36. NHÓM
LỬA
Lưu lạc bao năm rồi bạn
nhỉ?
Xứ người bạn có thấy vui
không?
Có nghe tiếng gọi tình
đồng chí,
Gìn giữ non sông, giống
Lạc Hồng.
Từ lúc
non sông say bão tố,
Một đàn Chim Lạc phải lìa
xa.
Lạc đàn chim cũng quay về
tổ,
Ðùm bọc thương nhau dưới
mái nhà.
Ðất nước qua phân, đời
biến loạn,
Việt tình, Việt tính rã
rời thôi!
Ngày nay đất nước chung
giềng mối,
Mà cuộc phân ly khiến ngậm
ngùi!
Kẻ ở người đi đều nhục
nhã,
Thầm thương vận nước tới
hồi đen.
Tài trai chí lớn giờ đôi
ngả,
Càng sống càng đau cảnh
thấp hèn!
Có kẻ vô tình sống nhố
nhăng,
Làm cho hổ thẹn cả thân nhân.
Thế mà cuộc sống càng
thong thả,
Chẳng bận tâm chi tới việc
trần!
Cuộc sống tha hương nhiều
hệ lụy,
Bao người hệ lụy vẫn còn
đây.
Vẫn nghe tiếng gọi lời
thâm thúy,
Ấp ủ thề xưa sẽ có ngày...
Ngày ấy quê hương bừng xán
lạn,
Muôn người đoàn tụ mái nhà
xưa.
Cùng nhau xây lại đời tươi
sáng,
Nước Việt huy hoàng như
thuở xưa.
Bạn chớ lo toan sẽ thiếu
người,
Tre tàn măng mọc, sắc càng
tươi.
Ðàn tre tàn lụi, măng càng
tốt,
Chẳng đợi trăm năm mới có
người.
Hãy nhóm lửa lên cùng một
lúc,
Ðừng chờ đừng đợi một bàn
tay.
Ðồng tâm nhất trí cùng
khôi phục,
Lũ quỷ cong đuôi sẽ chạy
dài.
Ðừng
có ăn no rồi ngủ kỷ,
Ðừng ngồi tụ tập tán hưu
nai.
Chẳng ai buộc phải hô đồng
ý,
Nhưng chuyện quê hương
phải miệt mài.
Vẫn biết lòng người chia
rẽ quá,
Nhưng đừng vin cớ để làm
ngơ.
Quê hương là của muôn
người cả,
Không chỉ riêng ai mới
được sờ.
Nếu có bất bình vì khác ý,
Sao không tự trách chính
thân mình?
Ỷ ngôn bất chấp điều thuần
lý,
Khẩu nghiệp di truyền đến
hậu sinh.
Hải ngoại mênh mông, người
mỗi ngã,
Mỗi người tự ý một mình
đi.
Rồi than rồi trách đường
xa quá,
Mở miệng rêu rao chẳng ích
gì!
Nếu mọi người đi cùng một
hướng,
Cùng nhau nâng đỡ kẻ sa
chân.
Cùng nhau hợp lực tìm
phương hướng,
Dù có xa chi cũng thấy
gần.
Mấy thuở Ông Cha mình dựng
nước,
Sao đành bỏ mặc, chẳng
thương đau?
“Hậu sinh khả úy” đành nhu
nhược?
Chờ có công danh mới bắt
đầu?
Lời thật mất lòng kẻ háu
danh,
Làm sao im lặng mãi cho
đành?
Nói ra tất cả lời tâm
huyết,
Ắt sẽ có người noi sử
xanh.
Hãy nhóm lửa lên, ngọn lửa
hồng!
Cùng nhau thắp sáng khắp
non sông
Cùng nhau đuổi sạch loài
ma quỷ,
Làm rạng danh thơm giống
Lạc Hồng.
(Ðức Phố,
07-08-1996)
* VĨNH LIÊM
* * *
37. TA
VINH HẠNH ĐƯỢC LÀM NGƯỜI VIỆT QUỐC
* Kỷ niệm 60 năm
thành lập VNQDÐ.
* Kính dâng lên các
đấng anh hùng, liệt sĩ Ðảng.
* Thân tặng qúi đồng
chí hiện diện trong ngày Sinh Nhật Ðảng.
Cờ Sao Trắng phất phơ bay
trong gió,
Nhắc nhở ngày kỷ niệm sáu
mươi năm.
Người Việt Quốc từ muôn
phương đã rõ,
Ngày vui mừng Sinh Nhật
Ðảng vì dân.
Tay siết chặt đồng hát bài
ca Ðảng,
Khí anh hùng bừng bừng lửa
trong tim.
Trời hải ngoại triệu tinh
thần rực sáng,
Chiếu thẳng về Quê Mẹ xé
màn đêm.
Hỡi đồng chí! Từ trong,
ngoài như một,
Giương ngọn cờ, thề chiến
đấu hăng say.
Ðầu Thái Học, máu Cô Giang
rơi rớt,
Nung sức người vượt thắng
mọi chông gai.
Anh hùng Nguyễn Thái Học
Anh với Chị điểm nụ cười
rạng rỡ,
Dâng niềm tin lên các đấng
tiên hiền.
Ðường Dân Tộc vinh quang
chừ đã mở,
Sẽ không còn mang thống
khổ triền miên.
Ngày hội lớn đồng ca bài
quyết chiến,
Lá cờ Sao Xanh Trắng rợp
trời Ðông.
Hỡi con cháu nước Việt Nam
Văn Hiến!
Hãnh diện thay! Mang dòng
máu Lạc Hồng!
Nơi hải ngoại đừng lãng
quên giấc mộng,
Ðuổi quân thù cho dân
ngẩng đầu cao.
Sáu mươi triệu là anh em
huyết thống,
Lẽ nào ta không biết xót
thương nhau?!
Ta vinh hạnh được làm
người Việt Quốc,
Phải noi gương hào khí của
anh hùng.
Làm cách mạng là đốt thêm
ngọn đuốc,
Soi rõ đuờng đi diệt lũ
thù chung.
Người chí lớn xin nối vòng
tay lớn,
Ðại gia đình Việt Quốc cứu
quê hương.
Xe lịch sử chuyển mình
đang thẳng trớn,
Dù leo cao, đèo, dốc...
cũng chung đường.
Hãy
chia xẻ tâm tình trong bão nổi,
Sáu mươi năm xương máu đã
cao vời.
Dù gian khổ ta quyết lòng
đi tới,
Ðường vinh quang Dân Tộc
một lần thôi!
(Orlando,
25-12-1987)
* VĨNH LIÊM
* * *
38. THÂN
PHẬN DA VÀNG
Ôi! Thân phận da vàng tiểu
quốc,
Vừa chào đời đã thấy đạn
bom.
Đạn Cộng sản vô thần khát
máu,
Bom Thực dân, Đế quốc kinh
hồn!
Kiếp nô lệ ngàn năm Bắc
thuộc,
Núi xương người hun đúc
khí thiêng.
Hồn Dân Tộc soi đường cứu
nước,
Đuổi quân thù, bờ cõi bình
yên.
Nhưng vận nước đắm chìm
khói lửa,
Một trăm năm nô lệ Thực
dân.
Cảnh đói khổ sánh bằng
trâu ngựa,
Vẫn bền lòng giành lại giang san.
Công đuổi giặc của toàn
dân Việt,
Bọn vô thần bán rẻ lương
tâm.
Làm đầy tớ quan thầy
Sô-Viết,
Còn đọa đày, giết hại nhân
dân.
Ôi! Thân phận da vàng châu
Á!
Miếng mồi ngon của bọn bá
quyền.
Dân nhược tiểu phải đầy
gan dạ,
Muốn sống còn, hãy quyết vươn lên!
Không thể chịu gông cùm mãi được!
Hãy
vùng lên giành lấy Tự Do!
Cờ Độc Lập tung bay khắp
nước,
Không còn ai lo sợ giặc
Hồ.
(Suối Bạc, 02-03-1982)
* VĨNH LIÊM
* * *
39. NGÀY
VỀ KHÔNG XA
Chắc chắn ngày về không xa
lắm,
Quê hương đã mỏi mắt trông
chờ.
Ngày đêm réo gọi vang rừng
thẳm,
Bờ suối, nương dâu luống
ngẩn ngơ.
Ðồng
lúa miền Nam
thoi thóp nhớ,
Bàn tay vun xới rất thân
yêu.
Câu hò đối đáp đôi nam nữ,
Cùng tiếng vi vu của sáo
diều.
Vắng cảnh mục đồng ngồi
thổi sáo,
Hết đàn trâu nghé chạy
tung tăng.
Cầu tre gãy nhịp trên kinh
máu,
Ðêm lạnh lùng theo bước
chị hằng.
Mẹ ở quê nhà mòn mỏi đợi,
Miếng trầu lạt lẽo chất
vôi khô.
Thân già hiu hắt trong đêm
tối,
Lòng nhớ thương con, mắt
lệ mờ.
Khoai sắn cam lòng người
chinh phụ,
Ba phên vách lá nắng mưa
che.
Dầm sương dãi nắng nuôi con dại,
Chồng ở tù xa chẳng thấy
về.
Kháng chiến bừng bừng sôi
lửa hận,
Căm thù trổi dậy khắp nơi
nơi.
Tài trai quyết đánh tan
quân giặc,
Giải phóng quê hương, cứu
giống nòi.
Chắc chắn ngày về không xa
lắm,
Ðường
đi không khó bởi ngăn sông.
Ðừng
cho nhục chí trai thời loạn,
Xứng đáng là con cháu Lạc
Hồng.
(Suối Bạc, 31-7-1981)
* VĨNH LIÊM
* * *
40. CON
ĐƯỜNG CHÚNG TA ĐI
Cùng ngồi lại vạch ra một
con đường
Con đường trở về Quê Hương
Con đường Phục Quốc
Con đường trải bằng gian
khổ, máu, nước mắt, mồ hôi…
Con đường chắc chắn không
được trải bằng chiếu hoa
Dành
cho lãnh tụ xôi thịt, sa-lông
Chỉ dành cho các chiến hữu
can cường, yêu nước.
Con đường chúng ta đi
Ngày nay, ngày mai, sắp
tới
Không phải con đường đế
quốc, thực dân
Mà là con đường Chính
Nghĩa
Bằng tuổi trẻ lót đường
Bằng
tình thương trải thảm
Bằng ý
chí kiên tâm ngăn lằn tên mũi đạn
Bằng hận thù thay áo giáp,
poncho
Không bằng thế lực nhóm
nầy, khối nọ.
Con đường chúng ta mơ ước
Ngắn nhất, gần nhất để
thấy Quê Hương
Tay nắm tay, tình thương xiết chặt
Ôm khối căm thù thay mìn, bộc phá
Giật tung gốc rễ Mác-Lê
San bằng “xã hội chủ nghĩa”.
Còn chờ
đợi gì hỡi anh em!
Còn mơ
ước gì hỡi cô bác!
Thịt xương đồng bào quê
nhà tan nát
Máu căm hờn đọng lại thành
than
Ngục tù vây hãm
Những mong đợi một con
đường
Con đường Giải Phóng
Của chúng ta, bằng chính
chúng ta
Con đường Phục Quốc.
Vinh danh thay tuổi trẻ
Việt Nam!
Hãnh diện thay dòng máu
Lạc Long!
Thế hệ tiền nhân đã từng
làm nên lịch sử
Bà Triệu, Bà Trưng, Ngô
Quyền, Lê Lợi…
Cùng tuổi trẻ như chúng ta
Cùng đầy bầu nhiệt huyết
Sao tiền nhân làm được?
Còn chúng ta không!
Vì lẽ gì?
Phải chăng vì yếu hèn,
khiếp nhược?
Phải chăng vì ngại khổ,
ngại nguy?
Phải chăng vì tham sinh úy
tử?
Này anh em!
Bơ sữa không làm nên con
người
Cơm áo không làm nên sự
sống
Bằng cấp không làm nên
thân danh
Nếu chúng ta ngủ say trong
đê hèn dục vọng
Không thoát khỏi vỏ-cầu-an
Xin hãy mạnh dạn lên đường
Nối tiếp dòng lịch sử.
Dưới đuốc soi Tổ Quốc
Dưới bóng rợp Cờ Vàng
Sự sống nẩy mầm
Dưới từng bước chân Phục
Quốc.
(Suối Bạc, 15-4-1981)
* VĨNH LIÊM
* * *
41. THƠ
XUÂN GỞI MỸ HỘI ĐÔNG
Tết này ta vẫn bôn ba,
Tấc lòng của
kẻ xa nhà từ lâu.
Hăm ba năm cảnh biển dâu,
Thương người
hứng chịu dãi dầu nắng mưa.
Ðêm nay
chào đón giao thừa,
Thử xem năm
mới tình xưa vẫn còn?
Ta vì nặng nợ nước non,
Nên đành lỗi
hẹn vuông tròn Tứ Ân!
Nước non ngàn dặm vẫn gần,
Giấc mơ thân
ái ân cần gọi tên.
Hỡi người tâm chí vững bền,
Thắp cao ánh
đuốc, giương lên ngọn cờ.
Bên trong đừng quá trông chờ,
Bên ngoài hứa
hẹn... Cuộc cờ liền tay.
Hẹn hò lần lữa qua ngày,
Năm cùn tháng
tận, tương lai mịt mùng.
Những người yêu nước tâm trung,
Chung lưng đâu
cật chia cùng niềm đau.
Giang sơn gấm vóc nhiệm mầu,
Lẽ nào để bọn
cai thầu soán ngôi?
Quốc dân bị trị muôn đời,
Lân bang kênh
kiệu dùng lời dọa xoa...
Ðau thay thân phận nước nhà!
Thế mà dân
chúng lại là bàng quan!
Ðứng lên diệt lũ bạo tàn!
Cho con cháu
được vạn ngàn đời vui.
Mùa xuân dân tộc tới rồi!
Trăm nhà đua
tiếng, triệu người vùng lên.
(Xuân Mậu Dần,
1998)
*
VĨNH LIÊM
(Hết Kỳ 7 – Xem tiếp Kỳ 8)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire