Nếu tính từ ngày
30-4-1975, một số người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ đã sống qua 48 năm. Sống ở Mỹ đã
48 năm rồi thì chúng ta có cảm giác như thế nào? Chúng ta có nhớ quê hương hay
không? Chúng ta có làm được điều gì để giúp đồng bào ở quê nhà sớm thoát khỏi
ách kềm kẹp của bạo quyền CS hay không? Tôi thiết nghĩ rằng có thể đã có một số
người làm được nhiều điều hữu ích cho đồng bào ruột thịt ở quê nhà. Riêng cá
nhân Vĩnh Liêm thì chỉ biết dùng giấy bút để bày tỏ nỗi lòng trắc ẩn của mình
qua những vần thơ. Nay, Vĩnh Liêm gom góp lại những bài thơ ấy, tạm gọi là
“NGUỒN THƠ DẬY LỬA”. Tác giả chia nó làm 7 phần, sắp xếp theo những ý tưởng
(chủ quan) như sau:
PHẦN I: GIẢI PHÓNG (Những
hành động đốt sách và kinh tế mới của VC…)
PHẦN II: CON ĐƯỜNG CỦA
“BÁC” (Những chiêu bài hòa đàm, hòa bình, hiệp định…)
PHẦN III: ĐỔI MỚI (Những
bùa phép, chính sách, bao cấp, cởi trói, kinh tế mới…)
PHẦN IV: ĐỊNH HƯỚNG (Xã
hội chủ nghĩa, quốc doanh, thị trường, sở hữu hóa toàn dân…)
PHẦN V: KẺ THÙ LỊCH SỬ (Hồ
Chí Minh, Võ Văn Kiệt, cán bộ VC cao cấp…)
PHẦN VI: GIỤC LÒNG ÁI QUỐC
(Nhắc nhở thanh niên lòng yêu nước)
PHẦN VII: THA THIẾT (Nỗi
lòng ái quốc đối với quê hương)
Xin mời quý vị ghé mắt qua
những dòng thơ tạm gọi là “dậy lửa” do Vĩnh Liêm đã làm trong suốt 48 năm xa
quê hương.(Thung lũng Liên-Sơn,
26-01-2023)
* VĨNH LIÊM
* * *
Phần VI - Kỳ 8 (Tiếp theo
Kỳ 7)
42. XUÂN GỢI NIỀM ĐAU
Người ta hớn hở khi xuân
tới,
Chỉ có mình tôi lặng lẽ
buồn!
Tôi viết những vần thơ sầu
tủi,
Gửi về tạ lỗi với quê
hương.
Nơi đây đất khách hồn quay
quắc,
Mơ ước thanh bình – chuyện
tích xưa!
Ước vọng, thèm, mơ… đời
huyễn hoặc,
Phong sương còn lại chút
hương thừa!
Tôi mơ níu cả càn-khôn
lại,
Ðể bóp cho tàn những khổ
đau.
Ðể gieo hạt giống mầm nhân
ái,
Ðể thấy tình thương mãi
dạt dào.
Bên ni bên nớ đều thương
cảm,
Mỗi phút sầu dâng rợn cả
người.
Một áng mây che, trời ảm
đạm,
Làm sao tiếng nói đượm lời
vui!
Ngày xuân là cả trời thao
thức,
Một tiếng chim kêu cũng
ngỡ ngàng.
Giữa cảnh đêm trường tôi
vẫn thức,
Thì thầm đối bóng lúc Xuân
sang.
Mỗi năm người lại chờ Xuân
mới,
Ðể vẽ lên môi những nụ
cười.
Còn tôi mong mỏi Xuân đừng
tới,
Ðất khách tha hương luống
ngậm ngùi!
Bao năm xa cách, đời ly
biệt,
Nỗi nhớ khôn rời tiếng thở
than.
Xuân gợi niềm đau, buồn da
diết,
Làm sao ngăn được lệ tuôn
tràn!
Ôi thôi! Xuân đến làm chi
nữa!
Thịt mỡ dưa hành cũng nhạt
môi!
Ðất khách nào đâu là đất
hứa,
Mà Xuân lại đến ở quê người!
(Ðức Phố, Xuân Giáp Tuất
1994)
* VĨNH LIÊM
* * *
43. THAO THỨC
Đã quá nửa cuộc đời ta
phiêu bạt,
Biển âm u luôn gợi nhớ
trong hồn.
Từ ngày ta bị cướp đoạt
giang sơn,
Khối sầu đó phủ trùm lên
đất nước.
Từng ngang dọc, chưa một
lần khiếp nhược,
Chợt đôi tay bị trói chặt
sau lưng.
Đẩy hồn ta ra biển cả hãi
hùng,
Lòng biển lạnh như tình
người lạnh lẽo.
Ta thừa biết thói đời là
bạc bẽo,
Nên âm thầm tự khắc phục
lương tâm.
Trong nụ cười có phục sẵn
dao găm,
Chực đâm thủng lòng nhân
từ Phật, Chúa.
Tình nhân loại đã nhiều
năm mục rữa,
Bã Mác-Lê làm ung thối
tinh thần.
Chưa một lần ta vui hưởng
mùa Xuân,
Nụ cười gượng giấu vô vàn
cay đắng.
Nuôi ý chí phục thù, ngày
chiến thắng,
Cùng mọi người xây dựng
lại quê hương.
Bắc chí Nam đều trãi rộng
tình thương,
Không còn cảnh khốn cùng
và tăm tối.
Không còn cảnh giết người
và gian dối,
Cho trẻ thơ biết yêu kính
người già.
Cho tuổi thơ hồn trong
trắng đầy hoa,
Thôn xóm cũ rộn tiếng cười
an lạc.
Hồn thao thức như dã tràng
xe cát,
Biển vẫn còn cuồng nộ ở
phương Đông.
Vẫn bủa vây đàn con cháu
Lạc-Hồng,
Năm mươi triệu tâm hồn
đang khắc khoải.
Hỡi người Việt năm châu
đừng e-ngại!
Phải quyết tâm cùng tranh
đấu không sờn.
Đuổi quân thù và lấy lại
giang sơn,
Ngày hạnh phúc toàn dân
cùng chung hưởng.
(Đức Phố, 08-03-1983)
* VĨNH LIÊM
* * *
44. CỌP PHẢI VỀ RỪNG
(Quý tặng T.H. & HTL – A1)
Trong
chốc lát, con đường như ngắn lại,
Quả
địa cầu xoay mãi cũng gặp nhau!
Người,
tiếng nói, giọng cười còn đây mãi,
Nhớ
năm xưa ở biên giới địa đầu…
Tưởng
đã hết, còn mong gì gặp gỡ,
Nơi
biên thùy nguy hiểm, chốn sơn khê.
Dưới lằn đạn địch quân
không phút thở,
Vẫn vững tin, niềm hy vọng
tràn trề.
Thế mới biết con người đầy
chí khí,
Nên bao giờ cũng vượt
thắng chông gai.
Thật xứng đáng là người
hùng, chiến sĩ,
Quyết kiên tâm và đi đoạn
đường dài.
Cuộc chiến đấu còn rất
nhiều gian khổ,
Ai sẽ còn, ai mất… biết
đâu lường!
Đem cái chết làm vinh danh
Quốc Tổ,
Là anh hùng, liệt sĩ cứu
quê hương.
Nghe bạn nói mà lòng tôi
xúc động,
Tưởng như đang được tiếp máu
anh hùng!
Coi lý tưởng quý hơn là
mạng sống,
Kẻ tầm thường coi trọng
miếng đỉnh chung.
Nhưng hiện tại đỉnh chung
là bọt biển,
Thế vẫn còn có kẻ cứ nằm
mơ.
Chờ sung rụng người ta đem
dâng hiến,
Hoặc lăng xăng múa rối mất
thời giờ.
Khá khen bạn vượt muôn
ngàn nguy hiểm,
Mới sống còn để thấy mặt
hôm nay.
Người vẫn thế, quả thật là
rất hiếm,
Có thức đêm ta mới biết
đêm dài.
(Hình chiến sĩ BĐQ minh họa từ Internet)
Đã là cọp phải về rừng mới
sống,
Con kình ngư phải vùng vẫy
Biển Đông.
Bạn thử nghĩ cuộc đời là
cơn mộng,
Nhưng CON NGƯỜI thì phải
có NON SÔNG.
“Sẽ trở lại nơi rừng
thiêng chốn cũ,
Sống hiên ngang cho xứng
đáng đời trai”.
Lời quả quyết tôi nghĩ
rằng quá đủ,
Chúc bạn thân giữ được chí
anh tài.
(Đức Phố, 10-09-1989)
* VĨNH LIÊM
* * *
45. GIA ĐÌNH VIỆT QUỐC
Lý Thường Kiệt
Tôi từ Quảng Nam
Chị quê Thái Bình
Anh người Gia Ðịnh
Ngọn gió nào đưa đẩy gặp
nhau
Nơi xứ lạ quê người buồn
tủi?
Tôi có cha già từng ngày
mong đợi
Chị có mẹ già khắc khoải
thâu đêm
Anh có vợ hiền mòn mỏi chờ
tin
Người lưu lạc phương xa về
giải phóng.
Tiếng gọi thiêng liêng đêm
ngày đồng vọng:
“Hãy làm gì cứu lấy quê
hương!
“Hãy mau mau mang lại tình thương!
“Sáu mươi triệu đồng bào
đang đói khổ!”
Gia đình tôi chưa trả xong
món nợ:
Nợ tinh thần đối với non
sông
Nợ căm thù với bọn Việt
gian
Nợ phản quốc của
Duẩn-Ðồng-Chinh-Giáp.
Gia đình chị cũng là Việt
Quốc [1]
Máu xương rơi Yên-Bái năm
nào
Nửa họ hàng mất mát, lao
đao
Tây với Cộng thảy đều tàn
ác!
Gia đình anh có ruộng đồng
bát ngát
Nay không còn nửa mẫu để
nuôi thân!
Vì gia đình anh có các
thân nhân
Dám chống lại bọn bạo
quyền Cộng sản.
Nam-Trung-Bắc
cùng có chung quốc nạn
Hết
Tàu, Tây đến chủ nghĩa ngoại lai
Biết
bao giờ dân tộc có ngày mai!
Cuộc
chinh chiến chưa hẹn ngày chấm dứt.
Ngày nào chúng ta cùng về
quê được
Hiệp sức người làm kháng
chiến bùng lên
Quốc nội bừng bừng nổi dậy
trong đêm
Cuộc cách mạng bắt đầu từ
phút đó.
Hãy bắt tay vào!
Ðừng đứng ngoài trơ mắt
ngó!
Diệt NỘI THÙ không phải
chỉ riêng ai
Chúng ta còn phải diệt cả
NGOẠI LAI
Hai thứ giặc tuy hai mà
một.
Chúng ta đều là
Gia-Ðình-Việt-Quốc [2]
Không phân biệt người ở
Bắc, Trung, Nam
Không phân chia giai cấp
hèn, sang
Mùi gian khổ chia đều Anh
với Chị.
Chúng ta một lòng đồng tâm
nhất trí
Ðuổi bạo thù để cứu lấy
quê hương
Vì TƯƠNG LAI DÂN TỘC, vì
TÌNH THƯƠNG
Vì ÐẠI NGHĨA lên đường làm
phận sự.
Chúng ta không mong được
đề tên trong quốc sử
Cũng không màng danh lợi ở
tương lai
Mỗi đời người chỉ có một,
không hai
Ơn Ðất Nước phải vẹn toàn
đền đáp.
Hỡi những người Việt Nam
đang lưu lạc!
Ở xứ người có thấm thía
niềm đau?
Vong quốc tha phương mang
mộng làm giàu
Rồi chết rũ trên đống tiền
vô nghĩa.
Hãy hướng về Quê Hương
bằng lòng thành Chính Nghĩa
Cho mưu cầu HẠNH PHÚC của
DÂN SINH
Cho tương lai nước Việt
HÒA BÌNH
Cho tuổi trẻ ngẩng đầu
không mặc cảm.
Ta sẽ không còn phải mang
danh tị nạn
Sẽ không còn người chết
giữa đại dương
Sẽ không còn “vùng kinh tế
mới” tai ương
Không còn cả những “chiến
trường Cam-Bốt”.
Ba nước Việt-Miên-Lào đều
anh em hết
Thực sự hòa bình chung sống an vui
Sẽ không
còn cảnh máu đổ thịt rơi
Vì
những thứ mệnh danh “nghĩa vụ”.
Nào
Anh, Chị hãy lên đường đi chứ!
Còn
chờ gì không xiết chặt tay nhau?
Còn
ngại gì không đứng thẳng, ngẩng đầu cao?
Ðem
chí lớn phất ngọn cờ Phục Quốc.
Hãnh
diện thay GIA-ÐÌNH-VIỆT-QUỐC!
(Ðức
Phố, 15-03-86 )
* VĨNH LIÊM
[1] Việt Nam Quốc Dân Ðảng
[2] Gia đình Việt Nam Quốc Gia
* * *
46.
BÀI THƠ GỞI CHỊ NGUYỄN TRỌNG NHÂN
Chị ơi! Nếu chị đã hay,
Tin người chiến sĩ vào tay
quân thù.
Anh từng xuất hiện chiến
khu,
Nhiều phen làm bọn quân
thù thất kinh.
Bao giờ chị nhận được tin,
Anh Nhân thật sự bỏ mình
rừng sâu.
Chị ơi! Xin nén buồn đau!
Hy sinh nào khỏi máu đào
tuôn rơi.
Đau thương nào khỏi ngậm
ngùi,
Nhưng tình Tổ Quốc đời đời
khắc ghi.
Khóc than chẳng xóa được
gì,
Chỉ thêm đau khổ, xuân thì
hắt hiu.
Quê hương giờ đã tiêu
điều,
Trầm luân vận nước càng
nhiều tang thương.
Anh Nhân quyết chí lên
đường,
Nối dòng hào kiệt, noi
gương anh hùng.
Anh đi diệt lũ thù chung,
Lưu danh muôn thuở, chị
cùng thơm lây.
Chị ơi! Xin hiểu lòng
trai,
Không vì cơm áo bịt tai
ngồi nhìn.
Hay vì vật chất làm thinh,
Trước cơn thống khổ, dân
tình lầm than.
* * *
Nghiêng mình trước Nguyễn
Trọng Nhân,
Và xin khâm phục phu nhân
anh hùng.
(Đức Phố, 30-10-1986)
* VĨNH LIÊM
Chú thích: Nghệ sĩ Hùng
Cường đã diễn ngâm và
thu âm vào cassette tape,
tháng 11-1986.
* * *
47. GIỖ NGUYỄN TRỌNG NHÂN
Nhân ơi! Ngày giỗ đầu đời,
Trời Thu nức nở buông lời
thở than.
Ô hay! Mây xám không gian,
Còn ta giọt lệ hai hàng
tuôn rơi.
Nhớ Nhân lòng luống bồi
hồi,
Tử sinh ly biệt cuộc đời
thế sao?!
Nhân ơi! Như mới hôm nào…!
Anh em
tụ nghĩa vườn đào chia tay.
Không gian ngăn cách hình hài,
Nhưng
chung việc nước hợp tài lo toan.
Biên cương Nhân cố chu
toàn,
Điều quân, dưỡng lực, bảo
toàn Nghĩa Binh…
Rụng rời nhận được hung
tin,
Trọng Nhân anh dũng hy
sinh cuộc đời.
Vội vàng chi lắm Nhân ơi!
Tướng hùng phải giữ mạng
thời mới hay.
Ra quân không chỉ lần này,
Còn nhiều gian khổ, dạn
dày phong sương.
Vội chi bỏ mạng sa trường!
Anh em nhỏ lệ tiếc thương
ngậm ngùi…
Bao giờ trở lại Nhân ơi!
Quê hương giải phóng,
người người hân hoan.
(Đức Phố, 20-09-1987)
* VĨNH LIÊM
* * *
48. HƯỚNG VỀ BIÊN GIỚI XA
XÔI
(Gửi Nguyễn Trọng Nhân)
Tôi về ôm nỗi buồn triêng,
Hồn mây lãng đãng, hồn
thiêng dật dờ.
Trên
không trung, mắt cay mờ,
Lệ đâu
nhỏ xuống ướt tờ tùy thân.
Xa
rồi! Xa Nguyễn Trọng Nhân,
Biên cương
mờ khuất, bóng trăng dần tàn.
Phương Đông trời nắng
chang chang,
Phương Tây gió lạnh vô vàn
buốt tim.
Nhân ơi! Có thấu nỗi niềm,
Chung lo việc nước, không
yên đứng ngồi.
Tôi về một cõi riêng tôi,
Còn anh ở lại sống đời
biên cương.
Kiếp người là kiếp vô
thường,
Sống đây thác đó, ai lường
được may.
Anh đi cho thỏa lòng trai,
Khí hùng hấp thụ từ ngày
nằm nôi.
Hướng về biên giới xa xôi,
Chúc anh may mắn cùng lời
cầu an.
(Không trung, 18-08-1986)
* VĨNH LIÊM
(Hết Kỳ 8 – Xem tiếp Kỳ 9)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire