(Nỗi lòng của người Chưa Thua Cuộc)
Nếu tính từ ngày
30-4-1975, một số người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ đã sống qua 48 năm. Sống ở Mỹ đã
48 năm rồi thì chúng ta có cảm giác như thế nào? Chúng ta có nhớ quê hương hay
không? Chúng ta có làm được điều gì để giúp đồng bào ở quê nhà sớm thoát khỏi
ách kềm kẹp của bạo quyền CS hay không?
Tôi thiết nghĩ rằng có thể đã có một số
người làm được nhiều điều hữu ích cho đồng bào ruột thịt ở quê nhà. Riêng cá
nhân Vĩnh Liêm thì chỉ biết dùng giấy bút để bày tỏ nỗi lòng trắc ẩn của mình
qua những vần thơ. Nay, Vĩnh Liêm gom góp lại những bài thơ ấy, tạm gọi là
“NGUỒN THƠ DẬY LỬA”. Tác giả chia nó làm 7 phần, sắp xếp theo những ý tưởng
(chủ quan) như sau:
PHẦN I: GIẢI PHÓNG (Những
hành động đốt sách và kinh tế mới của VC…)
PHẦN II: CON ĐƯỜNG CỦA
“BÁC” (Những chiêu bài hòa đàm, hòa bình, hiệp định…)
PHẦN III: ĐỔI MỚI (Những
bùa phép, chính sách, bao cấp, cởi trói, kinh tế mới…)
PHẦN IV: ĐỊNH HƯỚNG (Xã
hội chủ nghĩa, quốc doanh, thị trường, sở hữu hóa toàn dân…)
PHẦN V: KẺ THÙ LỊCH SỬ (Hồ
Chí Minh, Võ Văn Kiệt, cán bộ VC cao cấp…)
PHẦN VI: GIỤC LÒNG ÁI QUỐC
(Nhắc nhở thanh niên lòng yêu nước)
PHẦN VII: THA THIẾT (Nỗi
lòng ái quốc đối với quê hương)
Xin mời quý vị ghé mắt qua
những dòng thơ tạm gọi là “dậy lửa” do Vĩnh Liêm đã làm trong suốt 48 năm xa
quê hương.
(Thung lũng Liên-Sơn,
30-04-2023)
* VĨNH LIÊM
PHẦN VII: THA THIẾT (Nỗi lòng ái quốc đối với quê hương)
Kỳ 3
14. NHỚ MẸ
(Hình minh họa từ Internet)
Đêm nhớ ngày mong một bóng
hình,
Mỏi mòn, tuyệt vọng, mất
niềm tin.
Cơm ăn áo mặc, đời sung
túc,
Đau xót trong lòng kẻ hậu
sinh!
Ai đã cho tôi một cuộc
đời?
Ai từng dạy dỗ tôi nên
người?
Ai may áo đẹp cho tôi mặc?
Ai thức bên giường bệnh
của tôi?
Ngần ấy vui buồn tuổi mộng
mơ,
Bỗng dưng đứt đoạn thật
không ngờ!
Ra đi với nỗi lòng cay
đắng,
Hình ảnh Mẹ tôi chẳng xóa
mờ!
Tôi ở bên này Thái Bình
Dương,
Trông vời quê cũ lắm đau
thương.
Chắc nay Mẹ đã già hơn
tuổi?
Vì nhớ thương con vạn dặm
đường!
Mỗi tối bây giờ Mẹ có vui?
Mẹ còn kể chuyện “cuộc đời
tôi”?
Và khuyên con cháu nên
siêng học,
Vừa được danh thơm, vừa
giúp đời.
Nhớ chả giò chiên mùi thơm
lừng,
Bánh bèo, bún ốc, cá bống
chưn,
Dưa hành, củ kiệu, tôm kho
tộ…
Danh Mẹ vang xa khắp xóm
làng.
Công-Dung-Ngôn-Hạnh, Mẹ đã
tròn,
Tuổi già còn nặng nợ nước
non.
Chiến tranh cướp mất tình
thương mến,
Thống nhất quê hương – Mẹ
mất con!
Ai phải khóc ai giữa cảnh
này?
Vạn dặm đường xa lúc trắng
tay.
Kẻ ở người đi đều tay
trắng,
Mẹ ơi! Còn trắng đến bao
ngày?!
Nhớ Mẹ, con thầm khóc mỗi
đêm,
Nằm trong chăn ấm với
giường êm.
Đâu bằng được ấp trong tay
Mẹ,
Hơi Mẹ chuyền qua càng ấm
thêm!
Thiếu hẳn tình thương của
Mẹ hiền,
Cuộc đời đánh mất tuổi hoa
niên.
Xứ người con bước chân
phiêu bạt,
Mang bóng hình me khắp mọi miền.
(St. Charles, 07-08-1976)
* VĨNH LIÊM
15. MÀU ÁO
QUÊ HƯƠNG
(Tặng TN – BD)
Nửa đêm giựt mình tỉnh
giấc
Nỗi buồn chợt đến vu vơ
Bốn bề âm thanh vắng lặng
Không gian đi ngủ bao giờ?
Có ai thức cùng tâm sự?
Nỗi lòng đầy ắp men cay
Cũng vì nhớ nhung cố xứ
Xót xa thân phận lưu đày!
Vén màn trông qua cửa sổ
Bóng ai thấp thoáng bên
đường
Áo lụa Hà Đông lướt gió
Ôi! Màu áo trắng quê
hương!
(Hình minh họa từ
Internet)
Nhớ dáng thanh tân ngày cũ
Nụ cười e ấp hồn nhiên
Và đôi má hồng mật ngọt
Tặng tôi bao nỗi lụy
phiền.
Giấc mộng chứa đầu quá khứ
Tên em còn mãi trong
tôi
Dù em không cùng chăn gối
Tình yêu vẫn sống đời đời.
Muốn hỏi đêm dài xa lạ
Có ai thức giấc như tôi?
Bên kia bức-màn-sắt đó
Hình như cũng có một
người!
Tôi muốn đêm dài thêm mãi
Cho tôi gửi khối tình này
Xuyên qua đại dương sóng
gió
Để nàng ấp ủ trong tay.
(St. Charles, 16-03-1976)
* VĨNH LIÊM
16. MỘT NƠI
NÀO KHÁC
Một nơi nào
khác
Không phải Việt Nam mến
yêu
Với mùa Xuân mát mẻ
Mùa Hạ oi nồng
Mùa Thu mưa tầm tã
Và hơi lạnh mùa Đông.
Một nơi nào khác
Không có đồng lúa phì
nhiêu
Những hàng dừa cho bóng
mát
Những ngôi nhà thở khói
cơm chiều.
Một nơi nào khác
Vắng bóng chiếc nón bài
thơ
Những tà áo dài tha thướt
Những đôi guốc mộc đơn sơ.
(Hình minh họa từ
Internet)
Một nơi nào khác
Thiếu hẳn nhịp cầu tre
Bắt qua giòng lạch nhỏ
Lắt lẻo bước chân quê.
Một nơi nào khác
Không có lũ mục đồng
Dắt đàn trâu ăn cỏ
Những tiếng sáo diều
Vi vu trong chiều gió.
Một nơi nào khác
Không có ký ức thiếu thời
Tiếng võng đưa kẽo kẹt
Tiếng chày gõ nhịp đêm
thâu
Tiếng hò của đôi nam nữ
Trao tình trong lúc yêu nhau.
Một nơi nào khác
Thiếu bóng mẹ hiền oằn vai
vì con trẻ
Bóng cha già bên tách trà
thơm
Những đêm gia đình đoàn tụ
Cả nhà rộn tiếng cười
vang.
Một nơi nào khác
Không còn nghe tiếng ru
con
Thiếu hẳn bàn tay nội trợ
Hết rồi những thức ăn
ngon!
Một nơi nào khác
Trong căn nhà chỉ một mình
ta
Lầm lũi bên bếp điện
Nấu những thức ăn chưa kịp
đặt tên.
Một nơi nào khác
Không phải quê hương mình
Ăn ngủ nói thở đều gấp gáp
Gọi là thế giới văn minh!
Một nơi nào khác
Ngôn ngữ làm điêu đứng con
người
Ta ôm quá nhiều dĩ vãng
Tặng mỗi người một chút
làm vui.
(St. Charles, 09-12-1977)
* VĨNH LIÊM
17. TA THÈM
CÓ ĐƯỢC NẤM MỒ
(Hình minh họa từ
Internet)
Cơn mưa chợt đến bất ngờ,
Quạnh hiu phố xá, mịt mờ
bóng quê.
Trên con đường cũ trở về,
Dấu xe mòn mỏi kéo lê cuộc
đời.
Trong ta ký ức rã rời,
Dung nhan em cũng phai
thời xuân xanh.
Hồn ta bay lượn quẩn
quanh,
Không gian hờ hững xây
thành chắn ngang.
Thu này – ba độ thu sang,
Mòn con mắt đợi, võ vàng
chờ mong.
Kiếp người có đó rồi
không,
Ví ta như đốm lửa hồng vụt
tan.
Đời ta như đóa hoa tàn,
Sương đêm ngấm lạnh, nắng
vàng nung khô.
Ta thèm có được nấm mồ,
Chôn ta cùng với những tờ thư
em!
(St. Charles, 07-10-1977)
* VĨNH LIÊM
18. LỜI TRẦN TÌNH 2
Hai năm thế sự thăng trầm,
Cái thân tị nạn cũng bầm
dập đau.
Vai mang nặng gánh u sầu,
Kéo lê quá khứ, vin vào
tương lai.
(Làm sao biết được ngày
mai!
Với hy vọng hão cho dài
nhớ thương).
Bước đi chưa hết đoạn
trường,
Tưởng như qua hết con
đường đang đi!
Nụ cười ngấn lệ bờ mi,
Sự đời nhạt nhẽo – vui gì
mà vui!
Thương tôi, lòng luống
ngậm ngùi,
Nhớ em, phó mặc thói đời
xỏ xiên.
Từng đêm giấc mộng triền
miên,
Thấy em đi lạc vào tiềm
thức xưa.
Gặp em chỉ biết ngẩn ngơ,
Thời gian héo hắt đậu bờ
mi quen.
Sững sờ gọi khẽ tên em,
Dung nhan xóa dấu hồn
nhiên thuở nào.
Âm thầm em cất bước mau,
Giấu che thực tại đượm màu
bi quan.
* * *
Quê nhà còn đó mùa trăng,
Nhắc người thiếu phụ, tình
lang chưa về!
(St. Charles, 30-04-1977)
* VĨNH LIÊM
19. MỘT CHÚT SÀI-GÒN
(Chợ Bến Thành, Sài Gòn
ngày xưa)
Trong tôi một chút Sài
Gòn,
Cái ăn cái mặc hãy còn như
xưa.
Chưa chừa được thói ngủ
trưa,
Cũng văng tục, cũng cợt
đùa mỉa mai.
Xem đời nhẹ tợ bóng mây,
(Cái tôi lạc lõng đến đây
bao giờ?)
Cuộc đời rất đỗi tình cờ,
Sao không một chút mộng mơ
Sài Gòn?
Người tình “hòn ngọc Viễn
Đông”,
Nhớ em, ngày tháng chờ
mong mỏi mòn.
Trong tôi một chút Sài
Gòn,
May ra vơi được nỗi buồn
lưu vong!
Tôi thèm chút nắng Cầu
Bông,
Dịu dàng hôn nhẹ má hồng
nữ sinh.
Tôi thèm bún mộc Thái
Bình,
Bún riu Tân Định, chè
thưng Vân Đồn.
Tôi thèm phở tái nạm dòn,
(Cao Vân, Ông Tạ, Nguyễn
Hoàng, Pasteur)
Tôi thèm cà-phê-lá-me,
Những chiều ngồi đợi em về
Duy Tân.
Tôi thèm bánh cuốn Gia
Long,
Bún giò heo bến Bạch Đằng,
Mê Linh.
Tôi thèm cơm tấm Bác Thìn,
Tô mì Cây Nhãn ở Đinh Tiên
Hoàng.
Tôi thèm bia lạnh Mai
Hương,
Ly kem Hà Nội, Hiền Vương
thạch chè.
Tôi thèm dồi “nai đồng
quê”,
Cua rang Thanh Hải, rắn
rùa Tư Sanh.
Tôi thèm tắm nắng bình
minh,
Ngắm trăng về đậu mái đình
Hòa Hưng.
Tôi thèm một chút tầm
thường,
Được về nhìn lại SàI Gòn
dấu yêu.
(St. Charles, 14-07-1978)
* VĨNH LIÊM
(Hết Kỳ 3 – Xem tiếp Kỳ 4)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire