(Nỗi lòng của người Chưa Thua Cuộc)
Nếu tính từ ngày
30-4-1975, một số người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ đã sống qua 48 năm. Sống ở Mỹ đã
48 năm rồi thì chúng ta có cảm giác như thế nào? Chúng ta có nhớ quê hương hay
không? Chúng ta có làm được điều gì để giúp đồng bào ở quê nhà sớm thoát khỏi
ách kềm kẹp của bạo quyền CS hay không? Tôi thiết nghĩ rằng có thể đã có một số
người làm được nhiều điều hữu ích cho đồng bào ruột thịt ở quê nhà. Riêng cá
nhân Vĩnh Liêm thì chỉ biết dùng giấy bút để bày tỏ nỗi lòng trắc ẩn của mình
qua những vần thơ. Nay, Vĩnh Liêm gom góp lại những bài thơ ấy, tạm gọi là
“NGUỒN THƠ DẬY LỬA”.
Tác giả chia nó làm 7 phần, sắp xếp theo những ý tưởng
(chủ quan) như sau:
PHẦN I: GIẢI PHÓNG (Những
hành động đốt sách và kinh tế mới của VC…)
PHẦN II: CON ĐƯỜNG CỦA
“BÁC” (Những chiêu bài hòa đàm, hòa bình, hiệp định…)
PHẦN III: ĐỔI MỚI (Những
bùa phép, chính sách, bao cấp, cởi trói, kinh tế mới…)
PHẦN IV: ĐỊNH HƯỚNG (Xã
hội chủ nghĩa, quốc doanh, thị trường, sở hữu hóa toàn dân…)
PHẦN V: KẺ THÙ LỊCH SỬ (Hồ
Chí Minh, Võ Văn Kiệt, cán bộ VC cao cấp…)
PHẦN VI: GIỤC LÒNG ÁI QUỐC
(Nhắc nhở thanh niên lòng yêu nước)
PHẦN VII: THA THIẾT (Nỗi
lòng ái quốc đối với quê hương)
Xin mời quý vị ghé mắt qua
những dòng thơ tạm gọi là “dậy lửa” do Vĩnh Liêm đã làm trong suốt 48 năm xa
quê hương.
(Thung lũng Liên-Sơn,
30-04-2023)
* Vĩnh Liêm.
PHẦN VII: THA THIẾT (Nỗi lòng ái quốc đối với quê hương)
Kỳ 2
7. HÓA KIẾP
(Tặng TN-BD)
(Hình minh họa từ
Internet)
Núi che khuất nẽo tìm về,
Tuyết rơi chắn lối hẹn thề
yêu đương.
Xa nhau mới nửa năm
trường,
Ngỡ bằng thế kỷ trong tường
giam thân.
Cũng đành hóa kiếp tù
nhân,
Không hy vọng phá bức
thành biệt ly.
Em ơi! Còn nói lời gì!
Trái tim khổ hạnh từ khi
lên tàu.
Biết rằng mãi mãi xa nhau,
Anh thề giữ trọn tình đầu
cùng em,
(St. Charles, 13-11-1975)
* Vĩnh Liêm.
8. GIẤC MỘNG
(Hình minh họa từ
Internet)
Nhiều đêm, xứ lạ một mình,
Bao cơn mộng dữ xoay quanh
chỗ nằm.
* * *
Hồn lìa khỏi xác khỏa
thân,
Chín tầng mây bỗng vang
rân tiếng kèn.
Từng hồi chiêng trống trỗi
lên,
Truông mây lấp lửng, thác
ghềnh đảo điên.
Gió đưa từng hạt mưa
xiêng,
Luồn qua khe đến một miền
hư không.
Mùi từ xác thối bềnh bồng,
Gợi đàn hắc điểu nức lòng
háu ăn.
Bày trò ái ố lăng xăng,
Thực Dân, Cộng Sản nhì
nhằng phân chia…
* * *
Hồn xưa vội vã quay về,
Trên dung nhan, nét não nề
chưa phai.
* * *
Nỗi buồn này của riêng ai?
(St. Charles, 30-8-1976)
* Vĩnh Liêm.
(Hình minh họa từ Internet)
1.
Thật tình cờ tôi hân hạnh
gặp Ngài!
Lời chào đầu tiên của tôi
là cái bắt tay.
Xin Ngài hãy xiết chặt tay
tôi – tình thương
nằm sẵn ở đó.
Ngài vẫn được bình an?
Trông mặt Ngài, tôi đoán
biết ngay mà!
Đó là nỗi vui mừng của tôi
dâng lên Ngài.
Xin Ngài nhận lấy làm quà
kỷ niệm.
2.
À, tôi không được khỏe
mạnh lắm!
Nhưng có thể nằm gai nếm
mật
suốt đoạn đường di tản.
Từ Việt Nam đến Thái Lan,
từ Hồng Kông sang Hoa Kỳ.
Tôi nào đã bị hề hấn gì
đâu!
Ngày hai bữa cơm khê, rau
muống luộc,
nước phông tên làm mát dạ
dày.
Tối đến nằm đất phơi
sương,
thỉnh thoảng trời mưa làm
sạch thân thể.
Nơi ăn, chỗ tiểu đều giống
như nhau.
Thế cũng còn hơn Cộng sản!
3.
Ngài nhắc đến Việt Nam làm
tôi đau lòng!
Tình
gia tộc chia lìa đôi ngã!
Kẻ ở lại làm thân trâu
ngựa,
người ra đi như nhạn lạc
đàn.
Biết bao giờ đoàn tụ như
xưa!
Chỉ còn gặp nhau qua những
giấc mộng chập chờn,
rồi ra kẻ Nam người Bắc!
4.
Ngài giàu lòng từ bi nên
nói thế!
Tôi, kẻ thất phu nào dám
góp lời.
Đó là vận mệnh của đất
nước tôi,
Các cường quốc tranh nhau
xâu xé.
Khi hữu sự, bọn tham nhũng
nhanh chân
chạy ra ngoại quốc,
lũ tép riu ở lại làm vật
hy sinh!
5.
Ngài đã thấy những bài học
điển hình
ở châu mỹ La-Tinh, ở Phi Châu,
và nhiều nơi trên thế
giới…
Nghèo đói, bất công… sinh
ra Cộng sản.
Các quốc gia nhược tiểu là
môi trường nẩy nở vi trùng.
Chúng sẽ tràn ngập khắp
nơi,
nếu không có bàn tay Ngài
ngăn chặn.
Lúc đó, chính Ngài sẽ là
nạn nhân thứ nhất,
Và nhân loại chỉ còn cái
xác vô hồn!
6.
Tôi mong Ngài thức tỉnh
ngay lúc này,
Dù muộn vẫn còn hơn!
Sự sáng suốt và lòng vị
tha của Ngài
sẽ hoán cải lương tâm Cộng
sản.
Vì chúng cũng là con
người, nhưng thiếu trái tim.
Ngài hãy ban cho chúng
trái-tim-yêu-thương.
Tôi tin tưởng thế giới sẽ
bình an,
Và Ngài sẽ không còn nhọc
tâm lo lắng.
Chào Ngài!
(St. Charles, 20-01-1976)
* Vĩnh Liêm.
10. CÁI CÒN
LẠI
(Hình minh họa từ
Internet)
Trong tôi thừa thải lụy
phiền,
Bứt ra chẳng được, để yên
khó nhìn.
Cũng đành ngậm miệng làm
thinh,
Xem như khách lạ, bực mình
chút thôi.
Gượng cười sống tạm với
đời,
Xá chi một kiếp làm người
trần gian.
Đôi khi rất muốn phàn nàn,
Tại sao tôi mãi cơ hàn thế
ni?
Cái tôi sẽ ích lợi gì?
Chung quanh thiên hạ bước
đi không ngừng.
Tôi mang chứng bệnh dửng
dưng,
Mắt đui, tai điếc, vô
chừng nói năng.
May ra Tạo hóa xoay dần,
Tôi trăm tuổi thọ – chứng
nhân cuộc đời.
(St. Charles, 02-02-1976)
* Vĩnh Liêm.
11. HỒI ÂM
Trời tháng Năm – ngày dài
đêm ngắn,
Đêm năm canh thức đủ cùng
năm.
Trăng đã xế mà hồn chưa
lặng,
Lòng mênh mang nghĩ tưởng
xa xăm.
Vừa chớp mắt đã hơn năm
lẻ,
Thời gian đi mãi miết
không ngừng.
Anh đã lạc, sinh nhằm thế
hệ,
Nên bây giờ mang bệnh dửng
dưng.
Bằng phép lạ nào em đã
đến?
Với dung nhan mùa Hạ hao
gầy.
Không tiếng nói, nụ cười,
ân ái…
Khiến anh thèm một nụ hôn
say!
(Hình minh họa từ
Internet)
Nét bút ấy làm anh xao
xuyến,
Tờ thư xanh gợi kỷ niệm
xưa.
Một tiềm thức vội vàng
sống lại,
Như mầm non của cỏ giao
mùa.
Muốn níu lại khung trời
tuổi dại,
Nhưng vòng tay chỉ khép
được người.
Nên đành đoạn xa em mãi
mãi,
Để từng đêm nằm mộng tìm
vui.
Tuổi thơ ấu lớn bằng nước
mắt,
Khi nên người lang bạc
cùng sông.
“Đời quán trọ” – xuôi Nam
ngược Bắc,
Trả chưa xong món nợ tang
bồng!
Cũng có lúc chồn chân mỏi
gối,
Trái tim yêu trao tặng một
người.
Không mặc cả – tình yêu
đến vội,
Như cánh buồm căng gió ra
khơi.
Từ dạo ấy, chúng mình
chung lối,
Lúc ấm no, đói khổ có
nhau.
Con thơ dại là nguồn hạnh
phúc,
Tình đôi ta đến thuở bạc
đầu.
Bỗng thời thế tự dưng biến
chuyển,
Làm con người ngơ ngác,
hoang mang.
Trong một phút cuối cùng
định mệnh,
Anh cũng liều cất bước
“sang ngang”!
“Người tình mới” dịu dàng
– châu Mỹ,
Má hồng thơm sực nức – Hoa
Kỳ.
Tuổi mười chín [1] tự do
luyến ái,
Môi thanh bình, khát vọng
bờ mi.
(Hình minh họa từ
Internet)
Cuộc tình lỡ – duyên trời
đã định,
Còn gì đâu! Một chuỗi ngày
buồn!
Hạnh phúc đổi bằng đời cô
độc,
Mắt anh cười mờ hạt lệ
tuôn.
Chuyện tình sử chúng mình
khép lại,
Xin một lời cáo lỗi cùng
em.
Trang giấy ngắn, song lời
bất tận,
Vẫn mơ về quê cũ từng đêm.
(St. Charles, 01-05-1976)
* Vĩnh Liêm.
[1] 199 năm lập quốc.
12. LỜI TRẦN TÌNH 1
(Hình minh họa từ
Internet)
Một năm giữa cảnh lạ
người,
Mang danh “tị nạn” gượng
cười, nuốt cay.
Biết ai gửi khối sầu này!
Mượn trang giấy trắng giải
bày tâm tư.
Viết ra những lời tạ từ,
CHO CHA MẸ – để xem như
chết rồi!
Công ơn từ lúc nằm nôi,
Chưa tròn báo hiếu, đền
bồi từ đây!
Tuổi già cha mẹ như mây,
Một mai… ai sẽ giúp tay
đưa người?!
CHO VỢ HIỀN, CÁC CON TÔI
Đã xa tiếng khóc, nụ cười,
dáng đi…
Ai gây ra cảnh phân ly,
Lỡ làng thiếu phụ, xuân
thì dở dang.
Còn đâu hạnh phúc, mộng
vàng!
Con thơ nặng gánh, thở
than một mình.
Sáng ra đồng lúc bình minh,
Tấm thân đài các lội sình,
phơi sương…
Lạnh căm dưới hạt mưa
tuôn,
Hoặc khi nắng Hạ nấu nung
da người.
Bờ môi héo hắt nụ cười,
Làm sao sống nốt đoạn đời
gian nan!
CHO BẠN HỮU, NHỮNG NGƯỜI
THÂN
Chia tay không được một
lần bắt tay.
Những năm tháng rộng ngày
dài,
Những chung rượu đắng,
những bài thơ hay.
Xa rồi nhưng vẫn còn đây,
Trong tâm tư hẹn một ngày
gặp nhau.
CHO RIÊNG TÔI một lời
chào,
Tiễn chân Quá khứ, đón vào
Tương lai.
Làm sao biết được ngày
mai?!
(St. Charles 30-4-1976)
* Vĩnh Liêm.
13. TỈNH
MỘNG
(Hình minh họa từ
Internet)
Âm thầm như tuyết rơi đêm,
Em len vào mộng lay tiềm
thức xưa.
Giựt mình hồn tỉnh cơn mơ,
Bỏ quên quá khứ bên bờ khổ
đau.
Chậm chân nên lỡ chuyến
tàu.
Em ơi! Biết đến thuở nào
đoàn viên!
Tâm tư chỡ nặng ưu phiền,
Tháng năm chồng chất oan
khiên lên đời.
Nói yêu em – uất nghẹn
lời!
Nhớ nhung giờ đã bằng mười
trước đây.
Tự dưng anh ở chốn này!
Em nơi quê cũ đọa đày tuổi
xuân.
Hằng đêm em có khóc thầm,
Xót xa phận gái lạc chồng,
xa con.
Má hồng phai nhạt phấn
son,
Còn anh rời rã nỗi lòng
người đi.
Nửa đời còn lại – vui gì!
Nhọc nhằn thân xác chỉ vì
yêu em.
(St. Charles, 28-01-1977)
* Vĩnh Liêm.
(Hết Kỳ 2 – Xem tiếp Kỳ 3)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire