(Nỗi lòng của người Chưa Thua Cuộc)
Nếu tính
từ ngày 30-4-1975, một số người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ đã sống qua 48 năm. Sống
ở Mỹ đã 48 năm rồi thì chúng ta có cảm giác như thế nào? Chúng ta có nhớ quê
hương hay không? Chúng ta có làm được điều gì để giúp đồng bào ở quê nhà sớm
thoát khỏi ách kềm kẹp của bạo quyền CS hay không? Tôi thiết nghĩ rằng có thể
đã có một số người làm được nhiều điều hữu ích cho đồng bào ruột thịt ở quê
nhà. Riêng cá nhân Vĩnh Liêm thì chỉ biết dùng giấy bút để bày tỏ nỗi lòng trắc
ẩn của mình qua những vần thơ. Nay, Vĩnh Liêm gom góp lại những bài thơ ấy, tạm
gọi là “NGUỒN THƠ DẬY LỬA”. Tác giả chia nó làm 7 phần, sắp xếp theo những ý
tưởng (chủ quan) như sau:
PHẦN I:
GIẢI PHÓNG (Những hành động đốt sách và kinh tế mới của VC…)
PHẦN II:
CON ĐƯỜNG CỦA “BÁC” (Những chiêu bài hòa đàm, hòa bình, hiệp định…)
PHẦN III:
ĐỔI MỚI (Những bùa phép, chính sách, bao cấp, cởi trói, kinh tế mới…)
PHẦN IV:
ĐỊNH HƯỚNG (Xã hội chủ nghĩa, quốc doanh, thị trường, sở hữu hóa toàn dân…)
PHẦN V:
KẺ THÙ LỊCH SỬ (Hồ Chí Minh, Võ Văn Kiệt, cán bộ VC cao cấp…)
PHẦN VI:
GIỤC LÒNG ÁI QUỐC (Nhắc nhở thanh niên lòng yêu nước)
PHẦN VII:
THA THIẾT (Nỗi lòng ái quốc đối với quê hương)
Xin mời
quý vị ghé mắt qua những dòng thơ tạm gọi là “dậy lửa” do Vĩnh Liêm đã làm
trong suốt 48 năm xa quê hương.
(Thung lũng Liên-Sơn,
30-04-2023)
* VĨNH LIÊM
PHẦN VII: THA THIẾT (Nỗi lòng ái quốc đối với quê hương)
Kỳ 5
27. LỜI TRẦN TÌNH 3
(Hình minh họa từ
Internet)
Ba năm tị nạn rồi đây!
Lửng lơ hiện tại, tháng
ngày phất phơ.
Đời ta rất đỗi tình cờ,
Rủi may xảy đến bất ngờ
luôn luôn.
Hỏi sao lòng chẳng đượm
buồn!
Tự dưng ai dựng tấn tuồng
biệt ly!
Trách ai? – Còn trách được
gì!
Cầm bằng một chuyến ra đi
không về!
Trong lòng ấp ủ tình quê,
Đêm đêm dõi bóng trăng thề
năm xưa.
Mắt đen trong cõi giao mùa,
Cô đơn chất ngất cho vừa
nhớ thương.
Tình ta – một chuỗi đoạn
trường,
Lỡ tay múc nước Sông Tương
uống vào.
Bao giờ ta lại gặp nhau,
Tóc xanh đã bạc, má đào đã
phai!
* * *
Trần tình một kiếp lạc
loài,
Tặng em tất cả những lời
xót xa.
(St. Charles, 30-04-1978)
* VĨNH LIÊM
28. TIẾNG PHÁO
(Hình minh họa từ
Internet)
Pháo bay rực rỡ vòm trời,
Tiếng hô tiếng hét của
người Tự Do.
Tiếng ta câm nín bao giờ!
Ngồi nghe pháo nổ mà ngờ
đạn kêu.
Làm sao vui trọn buổi
chiều,
Trong khi quê Mẹ lắm điều
tang thương!
Trót sinh nhằm thế kỷ
buồn,
Vừa rời vú mẹ đã vương lấy
sầu.
Ai gây ra cảnh bể dâu!
Người chung một nước giết
nhau hàng ngày.
Quê hương đành đoạn phân
hai,
Đến khi thống nhất mất vài
triệu dân.
Hòa bình được một mùa
Xuân,
Nỗi mừng chưa trọn, tai
ương đến kề.
Láng giềng Trung Cộng, Khờ
Me,
“Anh em xã hội” thành phe
nghịch thù!
* * *
Bao giờ hết chuyện Đông
Chu,
Tôi về viết tiếp chúc thư
cho nàng.
Gia tài là chuỗi ngày
buồn,
Trái tim khổ hạnh trên
đường lưu vong.
(St. Louis, 04-07-1978,
mừng Lễ Độc Lập)
* VĨNH LIÊM
29. NĂM NAY MẸ CÓ MỪNG
XUÂN?
(Hình minh họa từ
Internet)
Con xa Mẹ bốn Xuân tròn,
Năm nay biết Mẹ có còn
mừng Xuân?!
Chợt hay Mẹ đã lục tuần,
Mảnh mai mình hạc, lưng
còng, tay run…
Ngày qua ăn uống thất
thường,
Bệnh không thuốc chữa, còn
vương thêm sầu!
Buồn phiền, Mẹ thức đêm
thâu,
Nhớ con, tóc Mẹ ngã mầu
tuyết pha.
Măng non lìa gốc tre già,
Lênh đênh giữa biển, phong
ba dập vùi.
Đón Xuân bằng nỗi ngậm
ngùi,
Mơ về quê cũ gặp người Mẹ
yêu.
Tuổi thơ được Mẹ nuông
chìu,
Ăn ngon, mặc đẹp, học
nhiều điều hay.
– “Thờ cha, kính mẹ, yêu
thầy”,
– “Có công mài sắt ắt ngày
nên kim…”
Lời vàng, ý ngọc ghi tim,
Trường đời học Mẹ, đi tìm
đâu xa!
Lòng người không chỉ thật
thà,
(Đổi thay, lừa đảo cùng là
gian tham…)
Buôn người, bán đứng Miền
Nam,
Mẹ nào hay biết lỗi lầm do
ai!
Kẻ giàu bỗng chốc trắng
tay,
Người lương thiện bị tù
đày, chết oan.
Gia đình ly tán, lầm than,
Trẻ thơ quấn vội khăn tang
lên đầu.
Vợ chồng đành đoạn xa
nhau,
Dứt lìa máu mủ, ruột đau
vô cùng!
* * *
Con đi, Mẹ có hay không?
Mẹ ngờ con chết nơi vùng
rừng thiêng?!
Cơ trời, số mệnh đưa
duyên,
Cũng nhờ ơn đức Mẹ hiền
chở che.
Xuân này con vẫn chưa về,
Vườn mai còn nở đầu hè
phía Đông?
Ăn giùm con miếng bánh
chưng,
Để dành con hủ mứt gừng
thật cay.
Pháo hồng chẳng đốt, bánh
dày chẳng mua.
Tuyết rơi mừng phút giao
thừa,
Riêng con lạnh lẽo – như
mưa trong lòng!
* * *
Mẹ ơi! Đừng quá mỏi mòn!
Hẹn vài Xuân nữa có con Mẹ
về!
(St. Charles, Xuân Kỷ Mùi
1979)
* VĨNH LIÊM
30. LỜI TRẦN TÌNH 4
(Hình minh họa từ
Internet)
Bốn năm một cõi đời riêng,
Giận mình sao dễ ưu phiền
chuyện xưa.
Chung quanh thiên hạ vui
đùa,
Khoe khoang vàng ngọc,
ganh đua áo quần.
Nói cười rộn rã trời Xuân,
Tập tành vong bản, xa dần
quê hương.
Tôi như con nước về nguồn,
Dù bao cách trở tình
thương vẫn còn.
Trong tôi giòng máu Lạc Long,
Da vàng máu đỏ, tâm hồn
Việt Nam.
(St. Charles, 30-04-1979)
* VĨNH LIÊM
31. TÌM LẠI MÙI HƯƠNG
(Hình minh họa từ
Internet)
Đêm nay anh đón giao thừa,
Pháo hồng không nổ, hạt
dưa không dòn.
Rượu cay vì thiếu thịt
ngon,
Vợ hiền vắng bóng – đâu
còn gì vui!
Giờ đây sót lại ngậm ngùi,
Chuyện cùng cây cỏ, gượng
cười soi gương.
Ảnh xưa tìm lại mùi hương,
Thấy trong đôi mắt tình
thương dạt dào.
Gặp em qua giấc chiêm bao,
Người yêu đây! Biết thuở
nào đoàn viên!
(St. Charles, Xuân Kỷ Mùi
1979)
* VĨNH LIÊM
32. CẢM NHẬN
(Hình minh họa từ
Internet)
Anh hiện tại lạnh đầy mây
quá khứ,
Trong tương lai chắc cũng
chẳng đổi dời.
Như tượng đá trăm năm mưa
nắng gội,
Còn lại gì sau cuộc sống
nổi trôi?!
Em hiện tại bão dâng đời
thiếu phụ,
Giấc mơ xưa xếp xó chuyện
hoang đường.
Cầu đã gãy, ngẩn ngơ thời
ẩn trú,
Thương nhịp cầu hay cuộc
sống bi thương?
Mắt có mở nhìn sâu đời
quạnh quẽ?
Cỏ cây xưa cũng nát nụ
cười xuân.
Ôi! Hạnh phúc mong manh
như giọt lệ!
Mắt môi đây mà tình cũ
chưa gần!
Anh nhấm nháp vị đời quen
chất đắng,
Tìm hương xưa trong giấc
ngủ cô đơn.
Ngày vẫn chảy xuôi theo
hồn vắng lặng,
Gọi tên em qua ngấn lệ u
buồn.
Ôi! Cuộc sống tan dần như
lá mục!
Tình phất phơ như hạt
tuyết lưng trời.
Em lây lất kéo lê đời tù
ngục,
Sống để cùng tham dự một
trò chơi!
(St. Charles, 05-01-1979)
* VĨNH LIÊM
33. TA ĐÃ LÀM GÌ?
(Hình minh họa từ
Internet)
Đấm ngực hỏi lòng còn
khiếp nhược?
Sao thân lưu lạc tới nơi
này?
Thời gian thấm thoát như
cơn mộng!
Ta đã làm gì với chí trai?
Bơ sữa càng thêm dày mặt
mốc,
Lên xe xuống ngựa bủn đôi
chân.
Sáu năm ô nhục hờn vong
quốc,
Ta đã làm gì để lập thân?
Tin tức quê nhà dồn dập
đến,
Thân nhân, bằng hữu đói
tơi người!
Sáu năm nước mắt không
ngừng chảy,
Ta đã làm gì kiếp nổi
trôi?
Lập hội chia phần xôi với
thịt,
Dăm ba tụ tập chỉ phô
trương.
Anh hùng hào kiệt đâu
không tới?
Ta đã làm gì bọn qủi
vương?
Hải tặc tung hoành trên
biển cả,
Hả hê bức hiếp kẻ lương
dân.
Lòng trinh như cánh hoa
tơi tả,
Ta đã làm gì lũ dã nhân?
Máu chảy ruột mềm tình dân
tộc,
Hồn thiêng sông núi dậy
trời Nam.
Tiền nhân uy dũng ngăn
quân giặc,
Hậu thế lẽ nào mãi khóc
than?
Năm tháng cùm gông đời lưu
xứ,
Vẫn nuôi giấc mộng đợi
ngày về.
Anh em còn lại bao người
nhỉ?
Thề phá tan xiềng xích
Mác-Lê.
(Suối Bạc, 06-07-1981)
* VĨNH LIÊM
34. RAO BÁN
(Hình minh họa từ
Internet)
Tôi còn lại nửa cuộc đời,
Nửa phần tóc bạc, nửa lời
cuồng mê.
Nửa ưu tư, nửa hẹn thề,
Nửa theo định mệnh, nửa về
non cao.
Nửa say sưa, nửa nghẹn
ngào,
Nửa còn tĩnh thức, nửa vào
hư không.
Nửa trôi theo nước ngược
giòng,
Nửa chìm đáy bể, nửa mong
về nguồn.
Nửa thân đứng giữa hậu
trường,
Nửa trò nhạo báng, nửa
tuồng Kinh-Kha.
Nửa tim quẳng lại quê nhà,
Nửa cười thế sự, nửa sa lệ
mừng.
Trong tôi còn lại dửng
dưng,
Đem rao bán nốt không
chừng nhẹ tênh!
(Suối Bạc, 03-03-1981)
* VĨNH LIÊM
(Hết Kỳ 5 – Xem tiếp Kỳ 6)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire