(Nỗi lòng của người Chưa Thua Cuộc)
Nếu tính
từ ngày 30-4-1975, một số người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ đã sống qua 48 năm. Sống
ở Mỹ đã 48 năm rồi thì chúng ta có cảm giác như thế nào? Chúng ta có nhớ quê
hương hay không? Chúng ta có làm được điều gì để giúp đồng bào ở quê nhà sớm
thoát khỏi ách kềm kẹp của bạo quyền CS hay không? Tôi thiết nghĩ rằng có thể
đã có một số người làm được nhiều điều hữu ích cho đồng bào ruột thịt ở quê
nhà. Riêng cá nhân Vĩnh Liêm thì chỉ biết dùng giấy bút để bày tỏ nỗi lòng trắc
ẩn của mình qua những vần thơ. Nay, Vĩnh Liêm gom góp lại những bài thơ ấy, tạm
gọi là “NGUỒN THƠ DẬY LỬA”. Tác giả chia nó làm 7 phần, sắp xếp theo những ý
tưởng (chủ quan) như sau:
PHẦN I:
GIẢI PHÓNG (Những hành động đốt sách và kinh tế mới của VC…)
PHẦN II:
CON ĐƯỜNG CỦA “BÁC” (Những chiêu bài hòa đàm, hòa bình, hiệp định…)
PHẦN III:
ĐỔI MỚI (Những bùa phép, chính sách, bao cấp, cởi trói, kinh tế mới…)
PHẦN IV:
ĐỊNH HƯỚNG (Xã hội chủ nghĩa, quốc doanh, thị trường, sở hữu hóa toàn dân…)
PHẦN V:
KẺ THÙ LỊCH SỬ (Hồ Chí Minh, Võ Văn Kiệt, cán bộ VC cao cấp…)
PHẦN VI:
GIỤC LÒNG ÁI QUỐC (Nhắc nhở thanh niên lòng yêu nước)
PHẦN VII:
THA THIẾT (Nỗi lòng ái quốc đối với quê hương)
Xin mời
quý vị ghé mắt qua những dòng thơ tạm gọi là “dậy lửa” do Vĩnh Liêm đã làm
trong suốt 48 năm xa quê hương.
(Thung lũng Liên-Sơn,
30-04-2023)
* VĨNH
LIÊM
PHẦN VII: THA THIẾT (Nỗi lòng ái quốc đối với quê hương)
Kỳ 4
20. DẶN DÒ
Ba năm đời quạnh quẽ,
Khao khát tình đơn sơ.
Một bờ môi nhỏ né,
Và đôi mi khép hờ.
(Hình minh họa từ
Internet)
Ba năm mình không gặp,
Chắc em gầy hơn xưa?
Nụ cười xuân héo hắt,
Lệ buồn như giọt mưa.
Thỏi son hồng kỷ niệm,
Thuở anh vừa yêu em.
Nay trở thành màu tím,
Vì đôi môi thôi mềm.
Chiếc áo dài đẹp nhất
(Mặc đi chùa xin xăm)
Hãy còn hay bán nốt?
Đời còn gì điểm trang!
Anh bên trời lận đận,
Thả hồn về quê em.
Lãng quên mình đang sống,
Thắp sáng một niềm tin.
Em then cài cửa đóng,
Anh ẩn tích mai danh.
Mong ngày về xứ mộng,
Nối lại tình mong manh.
(St. Charles, 22-12-1978)
* VĨNH
LIÊM
21. ĐỘC ẨM
(Hình minh họa từ
Internet)
Đêm nay Xuân đến ngoài
trời,
Trong lòng ta cũng bồi hồi
đón Xuân.
Mừng Xuân, ta uống rượu
mừng,
Chất cay chất đắng lẫn
cùng cô đơn.
Uống cho vơi bớt nỗi buồn,
Ba năm xa xứ, giận hờn
riêng ta.
Đầu Xuân đọc lá thư nhà,
Vô tình giọt lệ xóa nhòa
giòng thư.
Một ly uống để tạ từ,
Xóa tan những nỗi suy tư
dày vò.
Quê nhà, vợ trẻ, con thơ,
Cha già, mẹ yếu… trông nhờ
cậy ai!
Một ly uống tiễn em trai,
Thi hành “nghĩa vụ”, đợi
ngày xuất chinh.
Chiến bào thay áo thư
sinh,
Cơm khô, muối hột… nặng
tình nước non.
Một ly tặng “kháng chiến
quân”,
Những người ngã ngựa vào
bưng diệt thù.
Một ly tặng bạn trong tù,
Ra đi không kịp giã từ vợ
con.
Qua bao năm tháng mỏi mòn,
Tin thư vắng bặt, biết còn
hay không!
Mác-Lê lý thuyết nằm lòng,
Ngày “lao động tốt”, đêm
nằm giường tre.
Một ly tặng bác dân quê,
Vùng “kinh tế mới” không
chê sang hèn.
Sức già lao động sẽ quen,
Máy cày, phân bón… phí
tiền quốc gia (!)
Một ly uống tặng người
già,
Góp công thủy lợi hẳn là
còn xuân (!)
Một ly tặng bạn xa gần,
Tình yêu không đến thêm
lần thứ hai!
* * *
Ta buồn, ta uống cho say,
Cố quên quá khứ, tương lai
mịt mờ.
Xem đời nhẹ tợ giấc mơ,
Cuối cùng sẽ được nấm mồ
dung thân!
(St. Charles, Xuân Mậu Ngọ
1978)
* VĨNH
LIÊM
22. TÔI LÀ THỢ MỘC
Tôi là thợ mộc rất siêng
năng,
Bào láng thân tôi những
vết hằn.
Đinh đóng chặt lời em nhắn
nhủ,
Sơn màu thương nhớ lẫn
bâng khuâng.
Tôi là thợ mộc rất khoa
tay,
Đẽo gọt tâm tư theo tháng
ngày.
Đánh bóng cuộc đời trong
quá khứ,
Hình dung kích thước của
tương lai.
Tôi là thợ mộc của riêng
tôi,
Đóng “hộp tình yêu” gửi
tặng người.
Bên ngoài tôi khắc câu ghi
chú:
“Dù cách xa nhau vẫn giữ
lời”.
Tôi là thợ mộc của riêng
em,
Bào nhẵn mười năm một quả
tim.
Hạnh phúc hao mòn theo
chiến cuộc,
Vòng tay nào giữ được bình
yên!
(Hình minh họa từ
Internet)
Tôi là thợ mộc của dân
lành,
Nhận đóng quan tài cho
chiến tranh.
Liệm xác những phường
chuyên bán nước,
Quật mồ những bọn cáo hôi
tanh.
Tôi là thợ mộc của thời
gian,
Đóng mãi chưa xong một món
hàng.
Có phải nợ đời chưa rũ sạch?
Hay còn ngăn cách bởi
không gian?
Tôi sẽ bỏ nghề không luyến
lưu,
Nếu quê tôi hết cảnh lao
tù.
Nếu em được sống trong no
ấm,
Nếu kẻ vinh quang xóa hận
thù.
Tôi sẽ đổi nghề đi bán
thơ,
(Không nhận thù lao, không
tính giờ).
Chỉ bán cho người thương
quá khứ,
Có cùng hoàn cảnh sống bơ
vơ.
(St. Charles, 17-07-1978)
* VĨNH
LIÊM
23. ĐÊM MƠ SÀI-GÒN
(Hình minh họa từ
Internet)
Đêm mơ thấy dáng Sài Gòn,
Có tôi đi dạo giữa lòng
phố khuya.
Bóng ai bên trụ đèn mờ,
Phải người yêu nhỏ đang
chờ đợi tôi?
Ba năm ly biệt đổi dời,
Mà em còn giữ được lời thề
xưa!
Làm sao em biết tôi về?
(Cánh chim phiêu bạt từ
quê hương người!)
Xin em hãy nở nụ cười,
Cho tôi sống lại một thời
yêu em.
Trái tình yêu héo trong tim,
Không gian hủy diệt mọi
niềm ước mong.
Nhờ em sưởi ấm cõi lòng,
Một đêm ngà ngọc ngược giòng
thời gian.
Môi hôn thắm ánh trăng
vàng,
Với hơi thở nhẹ rộn ràng
hương bay.
Tình ta nhẹ hẫng như mây,
Mặc cho thế sự đổi thay
chuyển vần!
Đời người chỉ một mùa
xuân,
Cũng như hoa nở một lần mà
thôi!
Dìu em bước xuống thuyền
đời,
Giã từ thành phố không
người đón đưa!
* * *
Đêm dài nằm mộng lơ mơ,
Phải chăng hình bóng người
xưa vẫn còn?
Trong tôi sót lại nỗi
buồn,
May ra an ủi bước đường
lưu vong!
(St. Charles, 05-04-1978)
* VĨNH
LIÊM
24. TỰA BÓNG ĐỜI NGHIÊNG
(Hình minh họa từ
Internet)
Chiều nay gió lạnh len vào
cửa,
Mây xám âm thầm lạc lối
xa.
Buồn đâu vây kín hồn tan
vỡ,
Trong phút sầu dâng nỗi
nhớ nhà.
Gom lá vàng rơi làm kỷ
niệm
Ba năm thắm thoát tợ chiêm
bao!
Ai cùng tâm sự đời dâu bể?
Soi bóng trong gương thấy
bạc đầu!
Hỡi gió xin đừng mang khí
lạnh!
Lòng ta giá rét tự bao
giờ!
Ba năm trò chuyện cùng hiu
quạnh,
Bạn hữu ta là những giấc
mơ.
Vui thú đời ta trong tủi
nhục,
Quê người gom lại mấy vần
thơ.
Gửi em kỷ niệm tan thành
khói,
Ai nhớ thương ai? – Vẫn
đợi chờ!
Lưu lạc bao năm đời vẫn
vậy!
Ai thay đổi được lớp da
vàng?
Trong ta máu chảy giòng Âu
Lạc,
Mơ một ngày về với cố
hương.
Nước có lồng trăng soi
bóng cũ?
Em hong tóc rối tự trăm
năm.
Bạc phai màu áo cùng hương
sắc,
Chăn gối lao đao thẹn khóc
thầm.
Nắng đổ chiều nghiêng vùng
đất chết,
Gió lùa thổi tạt ý thơ
ngây.
Mênh mang tựa cửa than
trời đất,
Ôi! Một ngày qua như mọi
ngày!
(St. Charles, 02-12-1978)
* VĨNH
LIÊM
25. NGÀY CÓ BUỒN NHƯ TA?
(Hình minh họa từ
Internet)
Ngày đi, hăm hở tôi về,
Sợ ngôi nhà vắng bốn bề
quạnh hiu.
Có tôi trở gót mỗi chiều,
Gối chăn mừng rỡ, nồi niêu
đón mời.
Bữa ăn lạt lẽo vị đời,
Mắt quanh quất ngó kiếm người
đồng hương.
Có tôi nằm vật trên
giường,
Đêm thao thức đợi canh
trường chóng qua.
Nhớ ai như nhớ mẹ cha,
Mới hôm nào… đã hóa ra
nghìn trùng!
Cách nhau chỉ một đại
dương,
Mà không nối được con
đường Tự Do.
Ai bày chi một ván cờ,
Kẻ Tần người Sở – bao giờ
đoàn viên!
Nhớ ai như nhớ vợ hiền,
Một thân lèo lái con
thuyền long đong.
Hết rồi má thắm môi hồng,
Giam thân đài các giữa
đồng hoang vu.
Ba năm trong cảnh lao tù,
Nuôi đàn con dại – sống
như chết rồi!
Tôi vừa tìm được cái tôi,
Sẽ trao em nốt khi hồi cố
hương.
(St. Charles, 22-06-1978)
* VĨNH
LIÊM
26. THƯ XUÂN CHO NGƯỜI Ở
LẠI
(Hình minh họa từ
Internet)
Nghe tin Xuân đến tình cờ,
Hồn anh đầy ứ những tờ thư
em.
Vội vàng giở lịch ra xem,
Âm dương nhật nguyệt giao
duyên đổi dời.
Hỏi sao lòng chẳng ngậm
ngùi?!
Xuân anh đã mất khi rời
quê hương.
Mang theo được khối tình
thương,
Nào ngờ rơi rải dọc đường
viễn du.
Ngó đời qua lớp sương mù,
Ngày khao khát nắng, đêm
tù tội thân.
* * *
Mong em còn mãi mùa
Xuân,
Xuân trong ký ức, Xuân
gần, Xuân xa.
Xuân non, Xuân trẻ, Xuân
già,
Xuân trong phố vắng, Xuân
ra ngoài đồng.
Xuân Đồng Tháp, Xuân Cửu
Long,
Xuân vùng kinh tế – Xuân
không tiếng cười!
Lệ nồng thay rượu mềm môi,
Tiếng côn trùng vọng thay
lời pháo Xuân.
* * *
Quê người tuyết phủ ngập
đường,
Đón Xuân với nỗi chán
chường xưa nay!
Rượu hồng chưa nhấp đã
say,
Quà Xuân bằng lá thư này
tặng em.
(St. Charles, Xuân Mậu Ngọ
1978)
* VĨNH LIÊM
(Hết Kỳ 4 – Xem tiếp Kỳ 5)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire