DÒNG THƠ TÌNH THÔN DÃ - Kỳ 1. * Thơ VĨNH LIÊM.

(COUNTRYSIDE LOVE POEMS)
Tranh Họa sĩ Đinh Cường
LỜI NÓI ĐẦU.
Vĩnh Liêm đã sinh ra và lớn lên ở thôn quê – nơi có những cánh đồng xanh chạy dài bát ngát, những ruộng lúa vàng thẳng tắp, những con sông dài uốn khúc với màu nước phù sa ngầu đục… Làng quê tôi là nơi thanh bình – nơi có người dân làng hiền hậu, chất phác, dễ thương; nơi có những cô thôn nữ mặn mà, duyên dáng; nơi có những bà hiền mẫu ngọt ngào; nơi có những lực điền cường tráng… Làm sao tôi quên được những hình ảnh tuyệt vời ấy! Làm sao tôi có thể làm mất đi cái gốc văn hóa căn bản của mình! Tình yêu quê hương xuất phát từ những ngôi đình làng cổ xưa quen thuộc không rời. Nguồn cảm hứng thi ca cũng từ nơi đó mà ra. Ðó là DÒNG THƠ TÌNH THÔN DÃ (COUNTRYSIDE LOVE POEMS).
Các bài thơ trong Dòng Thơ này được khởi hứng trong nhiều năm; tuy nhiên chỉ được chọn lọc trong số các bài thơ sáng tác từ tháng 7 năm 1988 tới tháng 3 năm 2002. Tác giả có những cảm hứng về chuyện yêu đương, nhưng cũng có những cảm hứng về tình yêu đất nước, làng mạc. Mỗi bài thơ như một cốt truyện ngắn, hoặc một mẩu chuyện tâm tình của người đời, nhưng tất cả không nhất thiết là truyện tình riêng tư của tác giả.
Ðộc giả đã có nhiều năm rời xa quê hương đất tổ có thể cảm nhận và nhớ lại những hình ảnh quen thuộc của quê hương trong buổi thiếu thời; có thể bắt gặp lại những bóng dáng thân thương của thời niên thiếu; có thể chia xẻ với tác giả về những gì mình đã mất… Tác giả cảm thấy rằng DÒNG THƠ TÌNH THÔN DÃ (Countryside Love Poems) là một mùi hương đầy quyến rũ và rất thân thương đối với những ai đã từng sống ở thôn quê. Vì vậy, chúng ta không thể nào để mất nó và quên nó – mùi hương thân thuộc của dân quê và của chính mình. Hy vọng lắm thay!
Thung Lũng Liên Sơn, ngày 18 tháng 6 năm 2023 (Ngày Từ Phụ)
* VĨNH LIÊM.
 
PREFACE
Vĩnh Liêm was born and grew up in the countryside, where there were a lot of vast green fields, straight rice-fields, and long rivers coil with muddy water… My village is a peaceful place on the earth. There are benevolent villagers, hearty country girls, virtuous mothers, and vigorous farmers… How can I forget those admirable images! How can I lose this origin of my fundamental culture! The love of country commences from the ancient communal houses in the village. These familiar communal houses are never ending. My inspiration for poetry started from there. It’s The Countryside Love Poems.
All poems in this book were inspired over many years and they were selected from those poems I wrote from July 1988 to March 2002. There are inspirations on the love affair; and there are also inspirations on the love of country. Each poem follows the same framework of a short story or a piece of lovely story from the heart of a person, but it is not a private story of the author. It is up to our readers who understand anyway.
Readers, who left their country long ago, may feel and remember the acquainted pictures of the homeland in the early youth. Readers may also share with the author such things had been vanished from sight… The author feels and hopes that the COUNTRYSIDE LOVE POEMS is an attractive and familiar fragrance towards countrymen. Therefore, we cannot forget and lose that familiar fragrance. I hope not!
* VĨNH LIÊM.
-   -   -
Kỳ 1
 
TÌNH XỨ VĨNH
 
Tha thiết đời tôi một khối tình,
Gởi người xứ Vĩnh – đất thần linh.
Trong tôi hình ảnh Phan Thanh Giản,
Ðộc dược quyên sinh chết với thành.
Ngàn dặm mười phương xa đất Vĩnh,
Tôi còn lưu lại chút gì không?
Trường An uất nghẹn trong câm nín,
Trăng nước Long Hồ luôn nhớ mong!
 
Ôi! Mái tóc thề che kín lối,
Những giờ tan học áo em bay.
Tôi ngồi Thiềng Ðức trời chưa tối,
Chờ thấy em cười, tôi ngất ngây! 
Tranh Họa sĩ Đinh Cường.

Cầu Lộ em đi nhẹ gót son,
Chiếc xe em dắt lướt qua hồn.
Mây bay lơ lửng, hồn tôi biến,
Thèm lạ lùng chưa một chiếc hôn!
 
Có những ngày vui thắm tuổi xanh,
Cầu Lầu em hẹn đến thăm anh.
Mươi lần ước hẹn em không tới,
Nên cuộc tình ta chẳng vẹn thành!
 
Ðưa đón em qua phà Mỹ Thuận,
Bao lần toan tặng gói Lôm Chôm.
Em cười thơm ngát mùi Măng Cụt,
Ðắm đuối nhìn em điếng cả hồn!
 
Có một lần em đến Cái Tàu,
Anh làm du khách cũng đi theo.
Xem hoa cho biết hoa xinh thắm,
Nhìn trộm người thương vọc cánh bèo. 
 
Tranh Họa sĩ Đinh Cường.

Có những lần em xuống Vũng Liêm,
Vờ đi xuống đó để ăn Nem.
Anh ngồi đối diện, lòng ngây ngất,
Ðường ổ gà đau sợ mất em.
 
Rồi một lần em xuống Cổ Chiên,
Qua phà nghe sóng vỗ liên miên.
Em đi Chợ Lách thăm vườn Ổi,
Trái chín mùi thơm khiến phát thèm.
Tranh Họa sĩ Đinh Cường.
 
Có những đêm trăng trẫy hội Dưa,
Còn thơm mùi rạ lúc giao mùa.
Dưa Gang xẻ ngọt làm đôi miếng,
Giá bán năm đồng anh cũng mua.
 
Long Châu hai buổi đón đưa em,
Ðêm đêm chăn gối lạnh lùng thêm.
Người con gái Vĩnh lòng trong trắng,
Choáng ngộp hồn tôi lúc nửa đêm.
 
Ấy thế mà em nhẹ bước qua,
Cuộc tình hụt hẫng lúc chia xa.
Ba mươi năm chẵn vèo như gió,
Thoắt chốc đời tôi cũng đã già.
 
Xứ Vĩnh sao nhiều cảnh nhớ nhung!
Trai thanh gái lịch đã vào khung.
Quốc Thanh miếu đỏ giờ hoang phế,
Phượng vĩ có còn đỏ thắm không?
Tranh Họa sĩ Đinh Cường.
 
Kẻ đi người ở xót thương nhau,
Còn nhớ gì không những buổi đầu?
E lệ, thẹn thùng, lời nói khẽ…
Tôi còn lại cả một hồn đau!
 
Xứ Vĩnh của người, xứ của tôi,
Luyến thương còn đọng ở bờ môi.
Mười năm se sắt hồn hiu quạnh,
Xa cách làm chi – hận cả đời!
 
Tranh Họa sĩ Đinh Cường.

Gởi một khối tình xứ Vĩnh thương,
Người ơi! Xa cách cả trùng dương.
Ngóng về quê cũ mờ thăm thẳm,
Mỗi bước chân đi mỗi đoạn trường!
 
Hẳn có đôi lần em nhớ tôi?
Hỡi người xứ Vĩnh quá xa xôi!
Em nay áo mỏng không còn nữa,
Có xót xa đau cuộc đổi đời?
 
Thôi biết bao giờ gặp cố nhân!
Nơi nầy tôi luyến nhớ bâng khuâng.
Trãi dài tâm sự về quê cũ,
Mơ ước… Người ơi! Chỉ một lần!
(Ðức Phố, 30-07-1988)
* VĨNH LIÊM.

(Hết Kỳ 1 – Xem tiếp Kỳ 2)

Aucun commentaire: