DÒNG THƠ TÌNH THÔN DÃ - Kỳ 2. Thơ Vĩnh Liêm.

(COUNTRYSIDE LOVE POEMS)
LỜI NÓI ĐẦU (Trích)
… Các bài thơ trong Dòng Thơ này được khởi hứng trong nhiều năm; tuy nhiên chỉ được chọn lọc trong số các bài thơ sáng tác từ tháng 7 năm 1988 tới tháng 3 năm 2002. Tác giả có những cảm hứng về chuyện yêu đương, nhưng cũng có những cảm hứng về tình yêu đất nước, làng mạc. Mỗi bài thơ như một cốt truyện ngắn, hoặc một mẩu chuyện tâm tình của người đời, nhưng tất cả không nhất thiết là truyện tình riêng tư của tác giả.
… Tác giả cảm thấy rằng DÒNG THƠ TÌNH THÔN DÃ (Countryside Love Poems) là một mùi hương đầy quyến rũ và rất thân thương đối với những ai đã từng sống ở thôn quê. Vì vậy, chúng ta không thể nào để mất nó và quên nó – mùi hương thân thuộc của dân quê và của chính mình. Hy vọng lắm thay!
Thung Lũng Liên Sơn, ngày 18 tháng 6 năm 2023 (Ngày Từ Phụ)
* VĨNH LIÊM
PREFACE (Extract)
 
… All poems in this book were inspired over many years and they were selected from those poems I wrote from July 1988 to March 2002. There are inspirations on the love affair; and there are also inspirations on the love of country. Each poem follows the same framework of a short story or a piece of lovely story from the heart of a person, but it is not a private story of the author.
… The author feels and hopes that the COUNTRYSIDE LOVE POEMS is an attractive and familiar fragrance towards countrymen. Therefore, we cannot forget and lose that familiar fragrance. I hope not!
* VĨNH LIÊM
-   -   -
Kỳ 2

HOA LỤC BÌNH 20 - 1 
Hoa Lục Bình – Nguồn: hbt_155-photobucket.com
Hyacinth flowers – photobucket.com
 
Thuở nhỏ em hay hái Lục Bình,
Cánh hoa màu tím, dáng xinh xinh.
Em còn thơ dại nên chưa biết,
Màu tím là màu tim của anh!
 
Em tuổi mười lăm biết thẹn thùng,
Anh mười bảy tuổi nhớ mông lung.
Cánh hoa màu tím em cài tóc,
Tình chớm phai dần trong mắt nhung! 
(Hình minh họa từ Internet)
 
Mười chín, anh đi khỏi mái trường,
Em mười bảy tuổi biết yêu đương.
Cánh hoa màu tím thôi cài tóc,
Là dứt tình anh không vấn vương!
 
Một buổi anh về thăm cố hương,
Người em mười chín đã lên đường.
Ði theo tiếng gọi tình yêu mới,
Ðành bỏ quên người không tiếc thương!
 
Anh lại ra xem đám Lục Bình,
Không còn hoa dại dáng xinh xinh.
Cánh hoa tàn héo theo năm tháng,
Ðã tím như màu tim của anh!
 
Màu tím hoa xưa ám ảnh hoài,
Sông hồ phiêu bạt kiếp làm trai.
Anh không tìm thấy màu hoa tím.
Màu tím u hoài trong mắt nai!
(Hình minh họa từ Internet)
 
Thôi hết! Mong gì gặp lại nhau!
Anh đem màu tím mối tình đầu.
Ép lên trang giấy làm lưu niệm,
Một thuở yêu người biết khổ đau!
 
Anh đặt tên em Nguyễn Lục Bình 21, 2
Và con – nếu có – Nguyễn Bình Minh  22, 3
Còn anh đổi lại Lê Xơ Xác 23, 4
Hy vọng con mình không giống anh!
 
Nếu có mai sau gặp lại người,
Ngỡ ngàng, ta chỉ gọi “mình ơi!”
Rồi ai đường nấy, đừng chung bước.
Cho đẹp tình nhau, có thế thôi!
 
(Ðức Phố, 15-07-1989)
-   -   -
HOA KHẾ 24,
(Hình minh họa từ Internet)
 
Hoa Khế dịu dàng trong nắng sớm,
Anh nhìn đắm đuối mãi không thôi.
Dưới tàng cây Khế em duyên dáng,
Ðể lộ hàm răng lúc mỉm cười.
 
Hàm răng xinh xắn như hoa Khế,
Lại điểm nụ cười tợ cánh hoa.
Màu xanh của lá vờn trong gió,
Yểu điệu em đi dáng thướt tha.
 
Thuở đó em chưa hiểu biết gì,
Ngông cuồng anh sớm biết tình si.
Giả vờ thăm Khế khi em đến,
Nhìn trộm em cười, liếc dáng đi.
 
Có thế mà sao cứ ngẩn ngơ!
Tình yêu len lén thật không ngờ!
Ai hay, ai biết, và ai hiểu?
Không dám tỏ bày, chỉ viết thơ!
 
Lá thơ đã viết mà không gởi,
Viết để rồi xem, đọc một mình.
Sợ em không đọc, rồi không tới,
Hoa Khế u buồn, em kém xinh. 
(Hình Minh họa từ Internet)
 
Ðất nước phù sa cho trái ngọt,
Quê hương mầu mỡ dáng em xinh.
Anh yêu hoa Khế vì anh trót,
Hy vọng tình ta sẽ đạt thành.
 
Em ở bên kia dòng lạch nhỏ,
Bên nầy, anh cứ ngẩn ngơ thôi.
Chờ em qua hái dăm chùm Khế,
Anh bước ra xem, cũng đủ rồi!
 
Em đâu hay biết tình say đắm,
Của một chàng trai ở láng giềng.
Của mối tình đầu tha thiết lắm,
Mộng đời thanh thản tuổi hoa niên.
 
Anh theo tiếng gọi lời sông núi,
Bỏ đất làng đi mãi chốn xa.
Ba năm trở lại thăm vườn cũ,
Cây Khế không buồn trổ nụ hoa.
 
Còn em thì đã sang thuyền mới,
Bến cũ không còn trở lại thăm.
Mới có ba năm mà thay đổi,
Như hàng thế kỷ đã xa xăm!
 
Tiếc rẻ ngày xưa mình vụng dại,
Yêu mà không dám ngỏ lời em.
Chồng thơ đã viết mà không gởi,
Ðể mối tình đầu đau đớn thêm.
 
Cây Khế thân yêu đã cỗi già,
Không còn nhựa sống để ra hoa.
Ðời anh cũng héo như hoa Khế,
Ðể nhớ một lần yêu thiết tha. 
(Ðức Phố, 22-07-1989)
-   -   -
CÂY ỔI 25, 
Trái Ổi – Nguồn: caimon.org
 
Cây Ổi vườn sau nặng trĩu cành,
Trái thơm phưng phức, ngắm thêm xinh.
Cuối tuần về lại thăm vườn Ổi,
Em cũng đi theo để ngắm nhìn.
 
Em khen vườn Ổi anh sai trái,
Ðất ngọt nên vườn thêm tốt tươi.
Mẹ để dành em – không dám hái,
Anh thèm, khen trái Ổi ngon ơi! 
(Hình minh họa từ Internet)
 
Em đến, tặng em một món quà,
Ổi ngon dành tặng khách phương xa.
Chắc cô em gái không từ chối?
Trái Ổi giao tình, ôi thiết tha!
 
Em ăn Ổi chín càng mau lớn,
Niên học sao mà thoắt vụt qua.
Bốn năm gần gủi, ôi mau chóng!
Tình lại xa dần, người cách xa.
 
Rồi em không thiết thăm vườn Ổi,
Trái chín, Mẹ buồn không hái đi.
Những lần nghỉ học về thăm Mẹ,
Mẹ chỉ nhìn anh chẳng nói gì!
 
Anh biết Mẹ buồn, không dám hỏi,
Anh càng chẳng dám thở than chi!
Người em chẳng thiết thăm vườn Ổi,
Mặc trái chín muồi rơi rớt đi.
 
Cây Ổi vẫn còn, người chẳng tới,
Nhớ người, cây cũng biết tương tư.
Và sau lần đó, cây khô héo,
Biền biệt em đi chẳng giã từ.
 
Mẹ để cành khô rụi héo dần,
Tuổi đời anh cũng chóng qua xuân.
Mỗi lần về lại thăm người Mẹ,
Anh ngẩn ngơ nhìn nơi cuối sân.
(Ðức Phố, 28-07-1989)
* VĨNH LIÊM

(Hết Kỳ 2 – Xem tiếp Kỳ 3)

Aucun commentaire: