Tặng Toàn Như.
Bạn
hỏi thăm ta : - Ở Bắc Cực,
Mù
trời băng tuyết, lạnh lắm không ?
Có
khi nào nhớ quê nhà nắng
vàng
trải mênh mang khắp núi rừng ?
Ờ thì
… cũng lạnh sơ sơ vậy,
Hơn
chục độ trừ, đủ tím mơi.
Mùa
đông giá rét chừng dăm tháng,
Những
sáng đi làm trong gió tuyết,
Trắng
rừng…Trắng núi…Trắng trời mây.
Con
đường trắng buốt xa hun hút,
Phủ
trắng đời… ngàn cánh tuyết bay !
Mỗi
mùa đông đến càng thêm sợ,
Không
hẳn… chỉ vì tuyết với băng.
Mà sợ
lòng mình teo tóp lại,
Quanh
quẩn không ngoài chuyện áo cơm !
Quê
nhà ? - Nhớ chứ ! Sao không nhớ !
Nhớ
cảnh … Nhớ đời….Nhớ vẩn vơ .
Càng
sống xa quê càng thêm nhớ,
Như
thuyền lìa bến… nhớ sông xưa .
Phố
người… nắng sớm… mềm hơn lụa,
Ngơ
ngác Sài-gòn …Nắng Tháng Tư !
Ráng
chiều…đổ xuống …sân trường vắng,
Và…
những con đường… hối hả xe !
Mười
lăm năm … ngủ còn mơ,
Chiếc
thuyền ván mục… vật vờ… biển trôi.
Đã
đành … Thì vẫn là người.
Nhưng
trong mê tỉnh… Nửa trời… mộng du.
Bỗng
dưng… ta chợt hiểu ta,
Nhớ
người … nghe tiếng gọi đò… giữa đêm ! (1)
Bạn
hỏi thăm ta : - Ở Bắc Cực …
* UYÊN - GIANG
(1) ”Đêm nghe tiếng ếch bên tai,
Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò”
Trần Tế Xương.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire