Tâm Sự (Uyên - Giang)


Tặng  Toàn Như.
Bạn hỏi thăm ta : - Ở Bắc Cực,
Mù trời băng tuyết, lạnh lắm không ?
Có khi nào nhớ quê nhà nắng
vàng trải mênh mang khắp núi rừng ?

Ờ thì … cũng lạnh sơ sơ vậy,
Hơn chục độ trừ, đủ tím mơi.
Mùa đông giá rét chừng dăm tháng,
Dằng dặc dài như … thế kỷ trôi !
Những sáng đi làm trong gió tuyết,
Trắng rừng…Trắng núi…Trắng trời mây.

Con đường trắng buốt xa hun hút,
Phủ trắng đời… ngàn cánh tuyết bay !

Mỗi mùa đông đến càng thêm sợ,
Không hẳn… chỉ vì tuyết với băng.
Mà sợ lòng mình teo tóp lại,
Quanh quẩn không ngoài chuyện áo cơm !

Quê nhà ? - Nhớ chứ !  Sao không nhớ !
Nhớ cảnh … Nhớ đời….Nhớ vẩn vơ .
Càng sống xa quê càng thêm nhớ,
Như thuyền lìa bến… nhớ sông xưa .

Phố người… nắng sớm… mềm hơn lụa,
Ngơ ngác Sài-gòn …Nắng Tháng Tư !
Ráng chiều…đổ xuống …sân trường vắng,
Và… những con đường… hối hả xe  !

Mười lăm năm … ngủ còn mơ,
Chiếc thuyền ván mục… vật vờ… biển trôi.
Đã đành … Thì vẫn là người.
Nhưng trong mê tỉnh… Nửa trời… mộng du.
Bỗng dưng… ta chợt hiểu ta,
Nhớ người … nghe tiếng gọi đò… giữa đêm ! (1)
Bạn hỏi thăm ta : - Ở Bắc Cực …
* UYÊN - GIANG

(1) ”Đêm nghe tiếng ếch bên tai,
Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò”
Trần Tế Xương.

Aucun commentaire: