Anh như bướm trắng
Em cánh
hoa đào
Xuân hồng, hoa bướm xôn xao
Mượt mà tuổi ngọc ngọt ngào mộng xanh
Anh, trai sông Hậu
Em, gái Hà Thành
Vì em mắt biếc mày thanh
Một lần
tao ngộ mà thành vấn vương
Em nơi phố thị
Anh trấn biên cương
Xa nhau anh nhớ,
em thương
Đôi lòng
cùng nguyện quê hương
thanh bình
Một Thu pháo đỏ
Em mặc áo tình
Đơn sơ đám cưới
chúng mình
Em thành vợ lính bộ binh
kiêu hùng
Em, người chinh phụ
Anh, lính bốn vùng
Anh đi giữ
núi gìn sông
Việc nhà gánh vác thay chồng, có em!
Hỡi ơi, cuối Tháng Tư Đen
Non sông bức tử ba miền đau thương
Súng ai bẻ giữa
chiến trường
Người sao khóc giữa quê
hương hòa bình?
Em thành vợ "Ngụy"
Anh hóa hàng binh
Đã toan được chết cho vinh
Xót em với nước điêu linh vì thù!
Mỗi năm bốn chuyến
Được lệnh thăm tù
Chắt chiu
em góp từng xu
Nuôi con em lại nuôi tù, thủy chung!
Em nơi thủy tận
Anh chốn sơn cùng
Lòng đau một mối hận chung
Nhà tan nước mất, não nùng, xót xa
Con thơ thương vắng tình cha
Phụng loan chia cách, sơn hà ngửa nghiêng
Quê hương thống khổ
Dân tộc ưu phiền
Tà quyền tàn ác, đảo điên
Xô dân vào một trường thiên hận sầu
Kẻ phơi xương đầu núi
Người vùi xác biển sâu
Tàn hung chấn động địa cầu
Tệ đoan xã hội nát nhầu sử xanh!
Gái mười hai làm điếm
Trai mười một gian manh
Giết người, trộm cướp hoành hành
Bạo quyền tham nhũng từ thành đến quê
Đảng thừa ngàn tỉ
Dân thiếu trăm bề
Mặc dân đói khổ ê chề
Tiền muôn, đảng đốt mua về đêm vui
Cô đơn, lệ tủi em rơi
Hai vai nặng một gánh đời đau tê!
Bao năm hận tủi
Em đợi người về
Người về quên cả đường quê
Quên tình năm cũ, câu thề
đánh rơi
Em đi
tìm ánh mặt trời
Xua ngày tăm tối, xua đời thương đau
Sáng lên hỡi lửa
nhiệm màu
Mà đưa dân Việt qua cầu oan khiên
Đâu rồi bướm trắng
Đâu đóa hoa hiền
Bao giờ nòi giống Rồng Tiên
Vui ngày quang phục, ba miền núi sông!
* Ngô Minh Hằng
17.3.2004
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire