Không phải cứ kẻ thắng là hùng và người thua là hèn.
Tôi đã từng ngu như thế để
phán đoán vội vàng với một nạn nhân của cuộc chiến tranh Việt Nam.
Khi đó tôi vừa đến Mỹ được 1 năm, và tôi quen ông, một Trung tá Việt Nam Cộng Hoà, dù tuổi tác chênh lệch rất xa nhưng chúng tôi nhanh chóng thành đôi bạn. Một ngày kia trong lúc tranh luận thật hăng say, tôi đã từng ngu để nói với ông: “Chóp bu Việt Nam Cộng Hoà là đám hèn nhát, bất tài và bỏ chạy mất dép vất dân chúng ở lại chịu khổ.”
Sau khi tôi nói, ông ngồi
sững ra nhìn tôi, bất giác một hàng nước mắt lăn khỏi mắt ông và tình bạn giữa
chúng tôi chấm dứt.
Tôi lớn lên trong mái trường
XHCN cho dù tôi ham học, ham đọc nhưng 90% sách tôi đọc lúc đó là do nhà nước
xuất bản. Bất cứ nơi nào cũng chỉ nhìn thấy nói về sự bất tài và hèn của chóp
bu Việt Nam Cộng Hoà mà thôi. Điều đó vô hình chung như một dấu ấn ghi vĩnh viễn
trong lòng tôi. Tôi sang Mỹ dấu ấn đó không hề thay đổi, nên tôi từng ngu như
thế!
Rồi một ngày kia ngồi trong
thư viện bất chợt tôi nhìn thấy quyển hồi ký của ông Henry Kissinger, tôi tò mò
đọc và vỡ ra. Tôi đi khắp nơi lục tìm sách để đọc. Tôi tìm hiểu từng trận đánh
ác liệt, từng chiến dịch trước 1975 và tôi hiểu.
Tôi bị lừa, tôi vô tình bị
cộng sản lừa.
Tôi là một thằng ngu mà cứ
tưởng mình khôn. Sự thật Việt Nam Cộng Hoà đã chiến đấu hết sức ngoan cường
trong một hoàn cảnh hết sức cay đắng nghiệt ngã. Họ đã chiến đấu đến khi chả
còn gì để hy vọng.
Henry Kissinger nói: “Tôi
vô cùng khâm phục sự kiên nhẫn chịu đựng nhịn nhục của Tổng Thống Nguyễn Văn
Thiệu. Ông ấy bất chấp mọi sự từ chối từ phía Mỹ, bất chấp tất cả mọi sự tuyệt
vọng, đã kiên trì đến cùng cho việc đòi người Mỹ phải thực hiện giao ước tài
chính với quân đội Việt Nam Cộng Hoà. Họ đã chiến đấu dù biết chắc chắn rằng đã
không còn gì hết họ vẫn chiến đấu.”
Điều đó được nói bởi kẻ
bán đứng Việt Nam Cộng Hoà đó, không phải kẻ bênh vực Việt Nam Cộng Hoà đâu.
Ngược lại Henry Kissinger
bày tỏ thái độ hết sức khinh bỉ với các nhà ngoại giao Bắc Việt. Ông cho rằng:
“họ đầy thủ đoạn bẩn thỉu đáng khinh.”
Rồi tôi tìm hiểu ngân
sách của CS và biết chỉ riêng Trung Cộng đã viện trợ cho Bắc Việt hơn 800 tỷ
USD. Đó là lý do Trung Cộng hận Việt Cộng tận xương tủy khi bị VC đá đít chạy
theo Liên Xô. Ngân sách quân sự của Miền Bắc vượt xa lắc so với Miền Nam.
Rồi tôi tìm hiểu kỹ thuật
quân sự mới vỡ ra rằng. Quân đội Miền Bắc được trang bị những vũ khí hiện đại bậc
nhất và quân đội Miền Nam chỉ có đa phần là vũ khí hạng hai. Ví dụ như xe tăng
T-54 là đỉnh của lúc bấy giờ trong khi M-41 của Việt Nam Cộng Hoà được xem là tạp
nham, Mỹ đóng vội bán rẻ chứ không hề xài.
Vậy mà các bạn biết không
trong trận xa chiến gần như là duy nhất và lớn nhất khi tăng chạm tăng tại Hạ
Lào dù trong tình thế bất lợi, đơn vị tăng M-41 của Việt Nam Cộng Hoà đã đánh
thắng đơn vị tăng T-54 của cộng sản, giúp giảm bớt sự thiệt hại cho Việt Nam Cộng
Hoà trong chiến dịch này.
Tại Quảng Trị trong trận
phục kích M-41 Việt Nam Cộng Hoà đã tiêu diệt hoàn toàn đoàn tăng T-54/55 của
CSVN.
Tôi từng đọc những bài
nghiên cứu về tăng thiết giáp của Lục quân Hoa Kỳ và họ tỏ ra kính phục sự gan
dạ và sáng tạo của lính tăng Việt Nam Cộng Hoà dù phải đối đầu kẻ địch mạnh
hơn.
Thế đấy, Việt Nam Cộng
Hoà có một lớp thối nát thật. Nhưng cơ bản từ Tổng Thống đến quân nhân họ đã cố
gắng hết sức rồi. Họ thua do thế cuộc cay đắng.
Hạng Võ thua cuộc mất cả
sinh mạng nhưng người đời chưa có ai chê Hạng Võ hèn cả.
Hai Bà Trưng thua trận phải
tự sát nhưng Hai Bà là bậc vĩ nhân anh hùng.
Không cứ phải kẻ thắng là
hùng và người thua là hèn. Điều ngược lại đã xảy ra trong cuộc chiến nửa thế kỷ
trước ở VN.
Vậy mà có thời tôi đã từng
ngu như thế!
* Trần Bảo Quốc
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire