NGUỒN THƠ DẬY LỬA. Phần II - Kỳ 2. * Vĩnh Liêm.

Núi Giàng,  Đức Phổ, Quảng Ngãi
(Tiếp theo kỳ 1)
(Nỗi lòng của người Chưa Thua Cuộc)
Nếu tính từ ngày 30-4-1975, một số người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ đã sống qua 48 năm. Sống ở Mỹ đã 48 năm rồi thì chúng ta có cảm giác như thế nào? Chúng ta có nhớ quê hương hay không? Chúng ta có làm được điều gì để giúp đồng bào ở quê nhà sớm thoát khỏi ách kềm kẹp của bạo quyền CS hay không? Tôi thiết nghĩ rằng có thể đã có một số người làm được nhiều điều hữu ích cho đồng bào ruột thịt ở quê nhà. Riêng cá nhân Vĩnh Liêm thì chỉ biết dùng giấy bút để bày tỏ nỗi lòng trắc ẩn của mình qua những vần thơ. Nay, Vĩnh Liêm gom góp lại những bài thơ ấy, tạm gọi là “NGUỒN THƠ DẬY LỬA”. Tác giả chia nó làm 7 phần, sắp xếp theo những ý tưởng (chủ quan) như sau:
PHẦN I: GIẢI PHÓNG (những hành động đốt sách và kinh tế mới của VC…)
PHẦN II: CON ĐƯỜNG CỦA “BÁC” (những chiêu bài hòa đàm, hòa bình, hiệp định…)
PHẦN III: ĐỔI MỚI (những bùa phép, chính sách, bao cấp, cởi trói, kinh tế mới…)
PHẦN IV: ĐỊNH HƯỚNG (xã hội chủ nghĩa, quốc doanh, thị trường, sở hữu hóa toàn dân…)
PHẦN V: KẺ THÙ LỊCH SỬ (Hồ Chí Minh, Võ Văn Kiệt, cán bộ VC cao cấp…)
PHẦN VI: GIỤC LÒNG ÁI QUỐC (nhắc nhở thanh niên lòng yêu nước)
PHẦN VII: THA THIẾT (nỗi lòng ái quốc đối với quê hương)
Xin mời quý vị ghé mắt qua những dòng thơ tạm gọi là “dậy lửa” do Vĩnh Liêm đã làm trong suốt 48 năm xa quê hương.
(Thung lũng Liên-Sơn, 26-01-2023)
* VĨNH LIÊM.
 
PHẦN II. CON ĐƯỜNG CỦA “BÁC” (hòa đàm - hiệp định – đi ra từ bưng biền…)
(Tiếp theo Kỳ 1)
 
7 . NGỌN LỬA BỒ-TÁT TÂN-HỘI
* Kính dâng lên Bồ-Tát (Bodhisattva) Nguyễn Thị Thu.
* Ðể ghi nhớ ngày trọng đại của Lịch sử PGHH:
19-3-2001 tại Làng Tân-Hội, Tỉnh Vĩnh-Long
 
Một buổi sáng ngọn lửa hồng bỗng cháy,
Lửa bừng bừng rực sáng cảnh thiên nhiên.
Lửa càng cao, Người tỉnh tọa an nhiên,
Nam Mô Phật, Quán Thế Âm Bồ Tát…
 
Bọn Cộng Sản rất lấy làm kinh ngạc,
Làm thế nào Bà Cụ dám hy sinh?
Dám tự thiêu, tự đốt cháy thân mình,
Mà không sợ ngọn lửa hồng cháy bỏng?
 
Cụ Cư-sĩ không phải người tuyệt vọng,
Mà đi liều mạng sống để người xem.
Vì bạo quyền đã đàn áp anh em,
Chúng thô bạo, đánh đập người tàn nhẫn.
 
Càng ngăn cấm, lòng dân càng căm phẫn,
Càng ra tay, lửa hận lại bùng sôi.
Ðòi Tự-Do Tín-Ngưỡng của con người,
Ðòi Dân-Chủ đâu phải là cái tội?
 
Bà đã thấy bọn bạo quyền múa rối,
Một phần tư thế kỷ ở Miền Nam.
Chúng mạo danh đi “giải phóng Miền Nam”,
Ðể vơ vét của tiền người lương thiện.
 
Chúng bốc lột, còn ra điều ngụy biện,
Diệt Tự-Do, miệng vẫn nói “tự do”!
Bần cùng dân, mà lải nhải “ấm no”!
Diệt Tôn-Giáo là “tự do tôn giáo”?!
 
Dân cả nước thật vô cùng thảm não!
Tay có làm mà miệng chẳng có nhai.
Thân làm thuê thay thế kiếp trâu cày,
Sống từng bữa qua cuộc đời lam lũ.
 
Cái “chủ nghĩa” biến con người thành thú,
Nên không màng tư tưởng của người dân.
Làm con người thì phải biết Tứ-Ân:
Ân Ðất Nước, Ân Tổ-Tiên Cha Mẹ,
 
Ân Nhân-Loại, Ân Ðồng-Bào là thế!
Noi theo Thầy, Phật-tử phải hy sinh.
Dù hiến dâng thân xác của riêng mình,
Là đền đáp Ân đàn-na thí-chủ.
 
Là Phật-tử thuần thành cũng chưa đủ,
Phải hy sinh cho Ðạo-pháp khi cần.
Ðể Tự-Do Tôn-Giáo của người dân
Ðược hành đạo, giữ niềm tin Phật, Chúa...
 
Làng Tân-Hội hôm nay bừng ngọn lửa,
Ngọn lửa mừng Bồ-Tát Nguyễn Thị Thu.
Kể từ nay Ðất Việt hết âm u,
Bừng sống dậy một niềm tin phấn khởi.
 
Thắp ngọn đuốc Tự-Do! Ta tiến tới!
Kẻ bạo tàn phải lùi bước nay mai.
Có Tự-Do, ta mới có tương lai,
Có Dân-Chủ, mới có quyền làm chủ.
Hãy thức dậy! Ðừng yếu lòng mê ngủ!
ức Phố, 23-3-2001)
* VĨNH LIÊM.
*   *   *
8 . LỜI TÂM SỰ CỦA “BÁC”
Việc đổi mới là đổi người “quản lý”,
Sao thần dân bày đặt chuyện nọ kia?
“Tổng Bí Thư” là chức vụ chầu rìa,
Cho có vị, để làm vui lòng “Bác”.
 
Vì nhờ “Bác” đã tôn thờ Các-Mác,
Nên “Bác” về làm mạt nước Việt-Nam.
“Bác” dạy cho cán bộ biết lòng tham,
Ðể vơ vét của tiền người dân Việt.
 
Sao quần chúng vừa ngu lại vừa điếc?
Việc “Bác” làm chỉ “Bác” biết mà thôi.
Các cháu ơi! Tại các cháu ngu rồi,
“Bác” tự biết “Bác” làm điều độc ác.
 
“Bác” làm ác vì “Bác” theo Các-Mác,
“Bác” học làm đệ tử “Sít-Tà-Lin”.
Là cháu ngoan của Cụ Cố Lê-Nin,
“Bác” biết rõ phải làm điều độc ác.
 
Hỡi các cháu! Các cháu ngoan của “Bác”,
“Bác” bây giờ trơ xác lại trơ xương!
Các cháu ngoan! Nếu có nhủ lòng thương,
Hãy thương hại cho cuộc đời của “Bác”!
 
Vì nghiệp chướng, “Bác” làm điều độc ác,
Nên kiếp này thằng Mạnh trả giùm thôi!
Nhưng trước đây “Bác” giết Mẹ nó rồi,
Mà “Bác” giấu không hề cho ai biết!
 
“Bác” làm bậy mà không hề hối tiếc,
Nên bây giờ thằng Mạnh chỉ noi gương.
Bởi dù sao nó đã thiếu tình thương,
Nên nó nghĩ “Bác” vẫn là vĩ đại!
 
Thằng chó chết! (“Bác” ra điều thương hại!)
Vì dù sao nó còn nối chí cha.
Ðời “Bác” đây là lãng tử không nhà,
Âu, Phi, Á… đâu cũng là quán trọ.
 
Ðến khi “Bác” về tới hang Pắc-Pó,
“Bác” nghĩ rằng đã quá ước mơ rồi.
Nhưng không ngờ tham vọng đẩy theo thôi,
“Bác” lại thấy Bến Ba-Ðình khêu gợi.
 
Thế là “Bác” cứ âm thầm bước tới,
Bọn Quốc-Gia nhát hít phải lùi thôi.
“Bác” giả đò thấu cáy, chỉ làm chơi,
Mà thời thế đẩy đưa thành như thiệt!
 
“Bác” đã chết nhưng bọn Anh-Mười-Kiệt…[1]
Muốn “Bác” làm bia xấu để cười chê.
“Bác” làm gì, kể cả “Bác” làm dê,
“Bác” không ngại vì “Bác” làm đủ thứ…
 
Giờ tới lúc thằng Mạnh làm chó dữ,
Nó đang làm chó dữ giữ nhà ma.
“Bác” nằm đây nhưng thân xác ra ma,
Vì đời “Bác” đã làm điều độc ác. 
“Bác” ân hận làm cháu ngoan của Mác.
 (Ðức Phố, 30/4/2001)
* VĨNH LIÊM.
 
(Ðặc phái viên LKP ghi âm lời tự thuật của Hồ
Chí Minh trong một đêm tâm sự tại Bến Ba-Ðình,
Hà Nội, nhân dịp LKP theo dõi Ðại Hội Kỳ IX vào
tháng 4/2001. Tác giả không hề thêm mắm dặm muối.
Ðây là sự thật 100%. Nếu qúi vị không tin, xin
hỏi Hồ Chí Minh đang nằm tại Bến Ba Ðình,
Hà Nội, bây giờ đổi tên là Tân Sở Thú Ba-Ðình.)
[1]   Lê Ðức Anh, Ðỗ Mười, Võ Văn Kiệt
 
9 . KHÔNG GÌ QÚI HƠN ÐỘC-LẬP TỰ-DO
(Lời cho Ca khúc)
Không gì qúi hơn Ðộc-Lập Tự-Do
Bác thì m no, dân thì xơ xác!
Dân đã quen những lời của Bác
Dân cũng quen những lời của Mác
Không gì qúi hơn Ðộc-Lập Tự-Do.
 
Sáu mươi năm nghe lời Bác Hồ
Sáu mươi năm dân chúng xác xơ
Bác nói láo, Bác nói phét
Bác đã tận cùng vơ vét.
Lòng dân vô cùng oán ghét, Bác ơi!
 
*   *   * 
Ðiệp khúc:
Không gì qúi hơn Ðộc-Lập Tự-Do
Thật thế! Bây giờ đảng Việt Cộng mập to
Còn con cháu của Bác suốt đời xơ xác!
Ôi! Chủ nghĩa Mác – Lê Nin – Hồ Ác!
Dân Việt Nam nghèo tận mạt, Bác ơi!
 
*   *   * 
Không gì qúi hơn Ðộc-Lập Tự-Do
Bác thì m no, cháu thì xơ xác!
Cháu đã quen những lời của Bác
Cháu cũng quen những lời của Mác
Không gì qúi hơn Ðộc-Lập Tự-Do.
 
Sáu mươi năm nghe lời Bác Hồ
Sáu mươi năm các cháu xác xơ
Bác nói láo, Bác nói phét
Ðảng đã tận cùng vơ vét
Cháu ngoan vô cùng oán ghét, Bác ơi!
 ức Phố, 25-01-2006)
* VĨNH LIÊM.
 
10 . DI NGÔN CỦA “BÁC”
Bắt.
Cứ bắt nó. Chẳng chần chờ, do dự.
Bắt càng nhiều, Ðảng sẽ chóng thành công.
Nên nhớ rằng: Ðảng cần nhất “Chuyên, Hồng”,
Trung với Ðảng là bước đầu trên hết.
 
Ðánh.
Cứ đánh nó đến khi nào nó chết.
Ðánh càng nhiu thì chúng phải khai mau.
Ðánh triền miên và phải đánh thật đau,
Ðừng cho chúng nghĩ suy và trăn trở.
 
Khớp.
Khớp miệng nó cho đến khi nghẹt thở,
Ðng buông ra vì nó sẽ khai man.
Khớp miệng đi thì nó sẽ đầu hàng,
Vì nghẹt thở nên chẳng còn ấm ớ.
 
Giết.
Cứ giết nó. Chẳng cần chi chứng cớ.
Giết càng nhiều, Ðảng sẽ chóng thành công.
Giết thật nhiều để xóa hết bất công,
Giết tinh tế, bằng thật nhiều Nghị Quyết.
 
Cướp.
Cứ cướp của thằng giàu cho chúng biết,
Hễ càng giàu thì tội chúng càng cao.
Nếu biết điều: Dâng tài sản cho mau,
Thì Ðảng sẽ giảm khinh và tha thứ.
 
Láo.
Cứ nói láo. Láo mọi điều, mọi thứ,
Láo càng nhiều, dân chẳng biết đâu mò.
Láo càng siêu thì Ðảng sẽ giàu to,
Càng nói láo, chẳng còn ai biết láo.
 
Xạo.
Cứ nói xạo, chẳng còn ai biết xạo,
Ðng ta còn nhờ nói xạo tinh vi.
Ðảng phỗng tay lòng ái quốc Nam Kỳ.
Bọn trí thức chẳng biết gì Cộng sản.
 
Lấy.
Cứ cướp lấy bạc tiền dân “tư bản”,
Lấy càng nhiều Ðảng sẽ mập và giàu.
Lấy mọi nơi và phải lấy cho mau,
Bằng chính sách bắt kê khai tài sản…
 
*   *   *
“Di ngôn Bác” làm toàn dân khốn nạn!
Ðảng thi hành nên đất nước tan hoang!
Ðảng xiết dân làm dân chúng cơ hàn!
Ôi! Nước Việt! Sao tận cùng đến thế?! 
ức Phố, 01-04-2006)
* VĨNH LIÊM.
 
11 . ĐẤT NƯỚC NẦY
Ồ! Đất nước đã nhiều năm đổi mới,
Đổi lòng người, đổi cả nếp suy tư.
Sống văn minh bằng chế độ lao tù,
Ấp Văn Hóa – bên trong đầy ổ chuột.

Những đống rác kết sù nằm khắp nước,
Đường ổ gà – cứ lách để mà đi.
Cầu mới làm – chờ lún có can gì,
Nếp sống vội – người dân đều hối hả.
 
Trên xứ sở mà như người xa lạ,
Kẻ tham quan cứ phải ngẩn ngơ người.
Nhà vệ sinh ngập nước – ráng đi thôi!
Cuộc sống tạm, đổi đời… xong một kiếp.
 
Thế là hết! Không còn ai nối tiếp,
Khí anh hùng Lê Lợi đất Lam Sơn.
Tết Đống Đa, Nguyễn Huệ trút căm hờn,
Giặc Phương Bắc phải tìm đường tẩu thoát.   
Trang sử Việt sáng ngời và dứt khoát,

Thế mà nay dân Việt lại thờ ơ!
Đất nước nầy chỉ là một bàn cờ,
Để cường quốc xé ra từng mảnh nhỏ.
Ta về lại xứ nầy – đời khốn khó,

Nói ai nghe! Nên chỉ biết trách mình!
Vì yếu hèn nên chẳng dám hy sinh,
Để đất nước lọt vào tay thảo khấu.
Còn sức mọn, lòng thành nguyền tranh đấu,

Cho Quê Hương, cho Dân Tộc sinh tồn.
Khi chết đi chẳng cần được suy tôn,
Làm chiến sĩ vô danh là diễm phúc.
Xin tất cả anh em nên tiếp tục.
(Đức Phố, 10-05-2010)
* VĨNH LIÊM.
 
12 . ĐỪNG SỢ HÃI!
(Hình minh họa từ Internet)
 
Bọn Việt Cộng có gì mà bạn sợ?
Chúng bạo tàn nhờ lực lượng Công an.
Nhưng Công an chỉ là lũ hung tàn,
Chúng ngu muội nên làm theo mệnh lệnh.
 
Bọn ra lệnh là lũ người tâm bệnh,
Bệnh điên cuồng vì chủ nghĩa lỗi thời.
Chúng sa cơ, chẳng còn chỗ dựa hơi,
Nên bám víu bọn đàn anh gốc Hán.
 
Ðã quá rõ bọn tham tàn tẩu tán,
“Cách mạng” gì mà vơ vét của dân?
Chúng làm giàu để no ấm bản thân,
Còn dân đói – mặc tình dân cứ đói!
 
“Cách mạng” đấy! Chuyện nực cười – khỏi nói!
Là lá bài để thôn tính Miền Nam.
Là dã tâm của đồng bọn tham lam,
Cố vơ vét những gì Miền Nam có.
 
Trang lịch sử ba thập niên quá rõ,
Ai còn gì nghi vấn nữa hay không?
Hay vẫn còn mê muội, trí chưa thông?
Mà tin chúng qua chiêu bài “giải phóng”?
 
Hãy thức tỉnh! Hãy bình tâm, tỉnh mộng!
Sống cho mình. Ðừng liên lụy tà tâm!
Vì quê hương mà tránh bỏ lỗi lầm,
Sống chân chánh sáng danh con dân Việt.
 
Ðừng sợ hãi! Hãy bền tâm, quyết liệt
Diệt bạo tàn. Ðừng để chúng hung hăng.
Hãy đồng tâm thì chẳng mấy khó khăn,
Lòng cương quyết thì trăm điều vượt thoát.
(Ðức Phố, 6-02-2012)
* VĨNH LIÊM
 
13. GẦN BỐN THẬP NIÊN
Gần bốn thập niên rồi, ai cũng biết,
Sắp đến Ngày Quân Lực, bạn nhớ không?
Có lẽ nào bạn lại chẳng bận lòng?
Ngày 19, ngày đẹp trời nắng ráo.
Hãy nhớ lại ngày huy hoàng tháng Sáu,

Ngày Quân Dân – Ngày Quân Lực Việt Nam.
Ngày Quốc Gia, ngày bảo vệ Miền Nam,
Ngày lịch sử của Miền Nam thân mến.
Nhắc bạn nhớ ngày thiêng liêng sắp đến,

Ngày vì dân, bảo vệ xứ thân yêu.
Vì giang sơn, phí sinh lực quá nhiều,
Hầu bảo vệ Tự Do cùng Hạnh Phúc. 
Bạn còn nhớ những tháng ngày khổ nhục,

Trong lao tù “trại cải tạo” năm xưa?
Bạn vì nghe lời khuyến dụ gạt lừa,
Mà vào bẫy, suýt bỏ đời trai trẻ!
Là gạch nối của cả hai thế hệ,

Là chứng nhân của lịch sử kiên cường.
Phí đời trai vì yêu mến quê hương,
Bạn thua thiệt, nhưng tinh thần dũng cảm.
Nay đối diện với bức tường ảm đạm,

Của tuổi đời, chẳng ai tránh được đâu!
Vì quê hương, vì Tổ Quốc nhiệm mầu,
Xin bạn hãy kiên cường gìn chí khí.
 
Bọn đầu sỏ Ba Đình là bọn khỉ,
Xin chớ lo, chúng sẽ bị lật nhào.
Chúng mặt người nhưng lòng dạ toàn dao,
Dân sẽ xử, bỏ chúng vào thùng rác.
Vì mù quáng nghe theo lời Các-Mác,

Đem búa liềm về dẩm nát quê hương.
Vì u mê nên chúng đã lạc đường,
Mà không biết hồi tâm tìm lẽ phải.
Chúng sẽ bị lật nhào vì ngu dại,


Quê hương mình sẽ tươi sáng, vinh quang.
Hãy vững tâm! Ngày xán lạn, huy hoàng…
Sẽ phải đến vì con dân nước Việt.
Hãy tin tưởng với vô vàn tha thiết.
(Thung Lũng Liên Sơn, 14-6-2013)
* VĨNH LIÊM
 
14 . MẶT TRỜI CÒN HỒNG PHƯƠNG ĐÔNG
* Thân tặng đoàn chim Việt xuống đường
Nhân ngày Q.T.N.Q. 10-12-1978.
 
Tôi thức dậy,
Buổi sáng mùa Đông.
Mặt trtời mỉm cười:
- Chào buổi sáng!
Tôi đáp lễ bằng cái vươn vai,
Mọi mệt mỏi thảy đều tan biến.
 
Uống tách cà phê thơm bốc khói,
Sao bằng những tách cà-phê-lá-me!
Nơi những thằng bạn nối khố,
Vẫn thường lui tới ngày đêm.
 
Này anh, ba năm thật ngắn!
Chỉ bằng một giấc chiêm bao.
Ôi! Giấc chiêm bao trãi suốt 1300 ngày!
Như cuộc sống của anh ở vùng Việt Bắc.
 
Này em, nước vẫn chảy từ nguồn ra bể,
Mang tình thương, nỗi nhớ của sông dài.
Như dòng nước, anh đem theo tình thế hệ,
Mơ ngày về bồi đắp lại tương lai.
 
Quê hương mình mang chứng bệnh ung-thư-Mác-xít,
Lũ vi trùng tên gọi Duẩn-Đồng-Chinh.
Ôi! Con bệnh đang cần thuốc chữa,
Mà bọn người “nhân đạo” vẫn làm thinh!
 
Sáng hôm nay, đoàn chim Việt,
Đổ ra đường tìm liều thuốc hồi sinh.
Viên thuốc nhỏ nhưng thật nhiều công hiệu,
Lũ vi trùng dẫy chết lúc bình minh.
 
Em thấy đó, mặt trời hồng đang mọc,
Soi sáng phương Đông, sưởi ấm lòng người.
Em sẽ thấy quê hương mình khỏe mạnh,
Chim Việt kéo về xây lại tổ tả tơi.
(St. Louis, 10-12-1978)
* VĨNH LIÊM

(Hết Phần II – Xem tiếp Phần III)

HOME.   MỤC LỤC :  [ 1 ]   2 ]   3 ]   4 ]   5 ]  6 ]   7 ]   8 ]   9 ]   10 ]   [ 11 ] 

Aucun commentaire: